Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhưng Chu Quang Vinh thì lại không giống thế, anh ta bị Tề Đẳng Nhàn túm lấy từ giữa bả vai và xé xuống từ xương quai xanh, hơn nữa còn xé cả hai bên trong cùng một lúc!  

 

 

“Độc ác quá đi!”  

 

Trong đầu Trần Ngư chỉ có bốn chữ này.  

 

Đồ Phu ở tầng hai thì càng nghiến răng nghiến lợi, con mẹ nó, hai bố con nhà này đúng là ai nấy đều vô cùng hung ác...  

 

Nếu như mình thực sự phản bội thì e rằng kết cục của mình chắc cũng chẳng khá hơn Chu Quang Vinh là bao đâu nhỉ?  

 

Tạ Thiên Tiều chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn ta bị tình trạng bi thảm của Chu Quang Vinh dọa cho hai chân run rẩy và suýt nữa đã tè ra ngoài, gót chân tê dại và suýt chút nữa đã ngã phịch xuống đất.  

 

Trong miệng Chu Quang Vinh liên tục hộc máu ra bên ngoài giống như thể không cần tiền vậy, chẳng bao lâu sau, cả người anh ta đã biến thành vũng máu.  

 

“Cậu Tạ?” Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt, xách hai cánh tay đẫm máu lên và đứng ở trước mặt Tạ Thiên Tiều, giống như thể đang cầm hai cái móng lợn ở trong tay vậy.  

 

Biểu cảm của Tạ Thiên Tiều bỗng chốc đông cứng lại, trong ánh mắt chỉ còn lại sự sợ hãi và nhìn Tề Đẳng Nhàn với vẻ vô cùng ngạc nhiên.  

 

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Ban nãy cậu mắng tôi thế nào ý nhỉ? Tôi muốn nghe lại một lần!”  

 

“Này... anh thật là vô lễ, không thấy cậu Tạ bị anh dọa thành bộ dạng đó rồi sao? Còn muốn xỉ nhục người ta à!” Trần Ngư đi đến và nói với vẻ tức giận.  

 

“Mau vứt hai cái móng lợn đó đi, trông ghê chết đi được!”  

 

Tề Đẳng Nhàn tiện tay ném hai cánh tay đã bị xé nát đến vô cùng bất thường kia ra ngoài, chúng bịch bịch hai tiếng rơi xuống mặt đất, bị đập đến máu thịt bay thứ tung, giống như hắn thực sự vứt ra hai cái móng lợn vậy.  

 

Những người đang có mặt ở đó đều sợ đến tê dại cả người.  

 

Đặc biệt là Đan Liệt, cậu ta liên tục nuốt nước bọt và âm thầm thề rằng cả đời này mình sẽ làm một người sẵn sàng nói lý lẽ với người khác!  

 

Tạ Thiêu Tiều sợ hãi nuốt nước bọt, hắn ta miễn cưỡng nở nụ cười và nói: “Tuyệt lắm, tuyệt lắm, cô Trần có một thuộc hạ mạnh mẽ đến như vậy, thật là khiến cho tôi ngưỡng mộ mà!”  

 

Trần Ngư cười nói: “Bây giờ mà cậu Tạ vẫn còn cười được mà? Ban nãy chẳng phải anh đã ép tôi phải gả cho anh hay sao?”  

 

Tạ Thiên Tiều nói: “Tôi chỉ nói đùa thôi mà... Lần này tôi đến Quang Dương chính là để làm từ thiện, tôi không hề có ý muốn đối đầu với cô Trần đây đâu.”  

 

Sắc mặt của Trần Ngư bỗng chốc trầm xuống, cô ấy lạnh lùng nói: “Lôi người này ra ngoài cho cá mập ăn đi!”  

 

Sau khi nghe thấy câu nói này của Trần Ngư, Đồ Phu không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, Tạ Thiên Tiều là người của Tạ gia ở Bắc Kinh đó, bảo giết chết là giết chết luôn à?  

 

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời này của Trần Ngư thì cũng bỗng chốc thay đổi sắc mặt, hắn nói: “Chờ đã, chờ đã, không thể làm như thế được!”  

 

Tạ Thiên Tiều vốn đã bị Trần Ngư dọa cho gần chết, sau khi nghe thấy lời này của Tề Đẳng Nhàn, hắn ta khẽ thở phào một hơi, trên mặt hiện ra một nụ cười và nói: “Cô Trần đừng có dọa tôi, tôi là người của Tạ gia ở Bắc Kinh đó, nếu như cô đem tôi cho cá mập ăn thì cô có biết mình sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào không?”  

“Nếu như tôi chết rồi thì Tạ gia nhất định sẽ tức giận!”  

 

 

“Cô phải nghĩ cho kĩ, không phải ai cũng có thể gánh chịu được lửa giận của Tạ gia đâu.”  

 

 

Trần Ngư nghe vậy thì cười khẩy và nói: “Anh muốn giết chết tôi thì được mà tôi không thể giết chết anh à? Logic gì vậy!”  

 

 

Nói xong lời này, cô ấy quay đầu lại nhìn Tề Đẳng Nhàn, nhíu chặt mày lại và nói: “Anh trở nên hèn nhát như thế từ bao giờ vậy? Tôi vừa mới khen anh dũng cảm đó!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười thẹn thùng và nói: “Có lẽ cậu ta đáng giá nhiều tiền lắm, giết đi thì thật là đáng tiếc...”  

 

 

“Chặt tay ra trước rồi gửi về cho Tạ gia để bọn họ bỏ tiền ra chuộc không tốt hay sao?”  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK