Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 930

“Lăn ra lăn ra. Để cho tôi ngủ… Luyện công gì chứ, đi chết đi!” Lý Vân Uyển tức giận nói, hai tay vươn ra thành vương bát quyền, lửa giận phừng phừng.

Tề Đẳng Nhàn thò tay vào trong chăn, cười nói: “Mau đứng lên, chính em nói muốn đi luyện công cùng tôi.”

Lý Vân Uyển than thở: “Tha cho tôi đi, sau này tôi sẽ nói năng và hành động thật cẩn thận. Nhất định!”

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy buồn cười, đúng là bản thân anh ta đã đánh giá cô ta quá cao, tưởng là cô ta có thể kiên trì luyện tập được ít nhất một giờ.

Nào ngờ chưa bắt đầu cô ta đã bỏ cuộc.

Tề Đẳng Nhàn giẫm lên cửa, vừa đúng lúc nhìn thấy Dương Quan Quan cùng Hoàng Sung chạy tới.

“Đi thôi, chạy bộ lên núi, sau đó luyện công.” Tề Đẳng Nhàn phất tay nói.

Hôm qua hai người đứng trung bình tấn hết cả một ngày, hôm nay hai chân giống như bị rót chì, vừa chạy vừa thở hồng hộc, bên trong cơ đùi tích tụ nhiều axit lactic, đau đến muốn chết.

Mãi mới lên được đỉnh núi, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị Tề Đẳng Nhàn kêu đến đứng bên vách núi, sau đó bắt đầu vào tư thế.

Dương Quan Quan nhập môn rất nhanh, dù sao cô ta cũng từng là sinh viên tài năng du học Stanford, năng lực tiếp thu không phải là tốt bình thường mà là vô cùng tốt.

Ban đầu trung bình tấn lúc lên lúc xuống hết một lúc, sau đó Dương Quan Quan rất nhanh đã tìm được loại cảm giác kỳ diệu khi đứng tấn, có một loại cảm giác càng đứng càng thoải mái, nhịp thở cũng ngày càng ổn định hơn.

Hoàng Sung không tiếp thu được tốt như vậy, động tác của anh ta có chút vụng về, không được linh hoạt lắm, còn mang lại cảm giác có chút buồn cười.

“Không tệ, ổn định thêm một chút là tốt rồi.” Tề Đẳng Nhàn hơi ngồi xổm xuống, vỗ tay lên đùi Dương Quan Quan một cái.

Dương Quan Quan hét thảm thiết một tiếng, suýt nữa ngã xuống đất, trong chân cô ta bây giờ toàn là axit lactic, đau đến muốn chết, vậy mà còn vỗ một cái muốn chầu ông bà luôn…

Tề Đẳng Nhàn nói: “Luyện đứng tấn nhiều một chút mới có thể tăng thêm sức lực, sau đó mới dễ luyện võ công được. Hôm nay cũng không dạy gì đặc biệt cả, chỉ dạy đứng tấn trước đã.”

Mãi cho đến gần bảy giờ, Tề Đẳng Nhàn vẫn chưa cho họ dừng lại.

Mặt trời mọc từ góc của ngọn núi ở phía xa xa, mang theo ánh sáng màu nhỏ nhàn nhạt.

Bỗng ánh mắt nhìn về phương xa của Dương Quan Quan khẽ động, sau đó đột nhiên thở hắt ra một hơi dài, trong miệng phát ra thanh âm kỳ quái như bình nước được đun sôi.

Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên quay đầu nhìn cô ta, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.

Vào giờ khắc này, Dương Quan Quan cảm thấy cả người thư thái, hai chân vô cùng thoải mái, lúc lên xuống càng có thêm cảm giác linh động, giống như đang cưỡi ở sau lưng ngựa thật vậy.

“Mẹ nó… Quả là tài năng hơn người…” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn nhịn không được thầm mắng một câu, hắn không nghĩ tới Dương Quan Quan nhát gan như vậy mà lại rất có khiếu luyện võ.

Hắn còn chưa kịp dạy cách điều chỉnh hô hấp, Dương Quan Quan đã tự mình thông suốt rồi.

Tề Đẳng Nhàn không thể thầm khen một câu thật trâu bog.

Vì thế, càng ngày nhìn Hoàng Sung hắn càng cảm thấy không vừa mắt, ôi cái tên này, sao lại không có chút thiên phú nào vậy?

Nhịn không được đạp một cái vào sau mông anh ta, khiến anh ta đang đứng tấn ngã sấp mặt.

“Sư phụ, anh đá tôi làm gì?” Hoàng Sung vô cùng oan ức hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK