Trên mặt Tề Đẳng Nhàn tràn đầy dấu hỏi, hắn quay đầu sang nhìn cô ta và nói: “Một chiến binh giỏi không tính bằng những chiến công hiển hách! Đây là cô vừa mới nói cơ mà.”
Tôn Dĩnh Thục nói: “Đấy là để cho anh có thể rút lui thôi, chứ không thì mất mặt đến nhường nào cơ chứ?”
Tề Đẳng Nhàn cũng chẳng buồn giải thích với Tôn Dĩnh Thục nữa, hắn chỉ nói: “E là cả hai con ngựa này đều là do Lý Toàn Chân cố tình dàn dựng đó, cô ta cho ngựa lao về phía mình trước rồi bảo Han Jung-myung ra tay chặn lại để phô trương thanh thế của mình, đến lúc đó nếu như con ngựa thứ hai húc vào cô thì cũng chẳng có gì để nói cả. Nếu như cô dùng chuyện này để chỉ trích cô ta thì cô ta sẽ nói đó là do tự bản thân cô không có năng lực, con ngựa cũng lao về phía cô ta cơ mà.”
Advertisement
Tôn Dĩnh Thục cười khẩy với vẻ khinh thường và nói: “Con ả hèn hạ đó không có bản lĩnh nên chỉ có thể giở mấy trò bẩn thỉu này để khiến tôi ghê tởm mà thôi, không cần phải quá để ý làm gì!”
Sau khi nói xong lời này, cô ta lại khó tránh khỏi có chút lo lắng.
“Cái tên Han Jung-myung này lợi hại đến như vậy, chỉ dùng một tay đã có thể chặn lại một con ngựa đua, vậy thì Han Sung Joon phải lợi hại đến mức nào cơ chứ?” Tôn Dĩnh Thục thở dài một cái và nói: “Rốt cuộc là anh có được không đấy?”
“Rốt cuộc tôi có được không mà cô cũng không biết à?” Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ta một cái với vẻ ngạc nhiên.
Tôn Dĩnh Thục tức giận đưa tay ra véo vào thắt lưng của hắn một cái, cô ta không phải đang nói đến cú hat-trick tối hôm qua đâu.
Tôn Dĩnh Thục nói: “Ban nãy nếu như con ngựa đó thực sự lao đến thì anh định làm như thế nào? Liệu anh có chặn lại được không?”
Tề Đẳng Nhàn trợn mắt lên và nói: “Tôi đánh không lại Han Jung-myung và cũng đánh không lại Han Sung Joon, tấm bảng hiệu của bố cô không lấy về được nữa rồi, cô bị tôi ăn không rồi! Sao nào, cô có hài lòng với câu trả lời này chưa?”
Tôn Dĩnh Thục sững sờ một lúc rồi tức đến đỏ bừng cả mặt và hận không thể giơ tay ra véo chết hắn.
Tề Đẳng Nhàn lại bật cười một cái và nói: “Tôi làm được mà, bất kể là chuyện gì.”
Tôn Dĩnh Thục khẽ hừ một tiếng, gương mặt phớt hồng.
Tề Đẳng Nhàn bước về phía trước, xoay người trèo lên lưng con ngựa đang quỳ ở dưới mặt đất và giơ tay ra với Tôn Dĩnh Thục.
Tôn Dĩnh Thục ngây người một lúc rồi nắm lấy tay hắn, trèo lên lưng ngựa và ngồi ở phía trước hắn.
Con ngựa lớn lập tức đứng dậy, khịt mũi vài cái rồi cõng hai người trên lưng và vui vẻ chạy bước nhỏ.
“Thật là kì lạ, đây là con ngựa có tính cách ngang ngược và bướng bỉnh nhất cơ mà, dường như không một ai có thể cưỡi lên lưng nó được cả, hôm nay nó làm sao thế nhỉ?” Người huấn luyện ngựa nhìn thấy cảnh tượng này thì suýt chút nữa đã rơi cả con ngươi ra ngoài, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.
Người của Tài Phiệt Thượng Tinh nhìn thấy Tôn Dĩnh Thục cưỡi ngựa cùng với Tề Đẳng Nhàn một cách quang minh chính đại thì sắc mặt đều đồng loạt trầm xuống.
Trước đây, vì để tránh sự nghi ngờ mà khi gặp mặt bất cứ một người đàn ông nào, Tôn Dĩnh Thục đều sẽ dẫn theo một vài người bên cạnh để tránh bị người khác cố tình bôi nhọ và lấy lí do đó để đả kích cô ta.
Nhưng bây giờ cô ta lại vô cùng phách lối!
Thế nhưng lại chẳng có ai lấy chuyện này ra để đi rêu rao cả, đương nhiên là cũng không có ai dám làm như thế...
Dù sao thì người đang cưỡi ngựa cùng với Tôn Dĩnh Thục cũng là tổng giám mục khu vực phía Nam của Thánh giáo, ai dám nói lung tung về hắn thì sẽ có thể bị các tín đồ của Thánh giáo dìm chết bằng nước bọt bất cứ lúc nào.
“Anh phách lối thật đấy!” Tôn Dĩnh Thục bỗng chốc bật cười.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Phách lối gì đâu chứ! Nam nữ thích nhau chẳng phải là chuyện rất bình thường hay sao? Bọn họ có ý kiến gì chứ? Có ý kiến gì thì cứ nói với tôi, xem tôi có dùng một đấm đánh vỡ cái đầu chó của bọn họ hay không.”
Danh Sách Chương: