1092
Cá sấu một kích kia, trực tiếp làm cho anh ta lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương, phải ở trên giường nằm một tháng, phỏng chừng đều không thể xuống giường hoạt động.
Cá sấu mỉm cười nói: “thị trưởng Hoàng, tôi đây liền tiễn ông lên đường, yên tâm, sẽ không đau đâu! Nhắm mắt lại, rất nhanh sẽ chết!”
Hoàng Văn Lãng đen mặt nói: Nơi này là Hoa Quốc, tôi cũng là thị trưởng của Trung Hải, cậu dám động vào tôi, chắc chắn cậu sẽ không thể rời khỏi đất nước này!”
Cá sấu nói: “Hoa Quốc vậy thì đã sao? Đối với bọn ta mà nói nơi này, còn không phải muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao!”
“Nếu như ông có thể để cho người như Ngọc Tiểu Long bảo vệ ông, nói không chừng ta còn có chút kiêng kị.”
“Nhưng tên phế vật Chung Huy này, thật sự thực lực không đủ mạnh.”
Hoàng Văn Lãng thấy đối phương không bị mình uy hiếp, biết bản thân chạy trời không khỏi nắng, dứt khoát không nói gì nữa.
“Lúc trước ông nếu dám điều tra lão đại của bọn ta, vậy nên nghĩ đến bản thân sẽ có ngày hôm nay.” Cá sấu cười lạnh nói.
“Hồng Thiên Đô đã vi phạm luật pháp quốc gia, buôn bán tài nguyên, lợi dụng quyền lực vì lợi ích cá nhân. Tôi không thể làm gì được với ông ta sao?!” Hoàng Văn Lãng mở to đôi mắt, lớn giọng la mắng.
Một vị thị trưởng nổi giận, đó vẫn là vô cùng dọa người, suy cho cùng cũng là quan chức a .
Nhưng đối với một kẻ ngông cuồng như cá sấu mà nói, đừng nói là thị trưởng tức giận, cho dù là người đứng đầu của đất nước tức giận, hắn ta cũng không để vào mắt.
Chỉ cần xung quanh không có hộ vệ, như vậy hắn ta bất cứ lúc nào cũng có thể làm cho đối thủ năm bước phun máu, căn bản không có gì phải e ngại.
Cá sấu cười lạnh nói: “Vậy ông đi chết đi!”
Sau khi nói xong lời này, hắn ta ra tay với Hoàng Văn Lãng!
Hoàng Văn Lãng chỉ có thể chờ chết.
Nhưng ngay sau khi cá sấu tiến lên ba bước, bỗng nhiên dừng lại, đột nhiên lùi lại, cả người chụm lại, thoáng cái nhảy sang bên cạnh, không tấn công Hoàng Văn Lãng nữa.
Sau đó, hắn ta trước sau tay thoáng cái mở ra, bày ra đủ thế phòng thủ, cả người tính cảnh giác cao tới cực điểm.
Hóa ra, Tề Đẳng Nhàn không biết từ lúc nào tỉnh lại, đang ngồi trên giường hành quân, một đôi mắt xanh lục, đang trực tiếp nhìn thẳng người cá sấu.
Cá sấu vừa rồi chính là cảm nhận được nguy hiểm trước nay chưa từng có, cho nên một cái giật mình liền né tránh, theo bản năng bày ra tư thế phòng thủ.
“Tề tổng?!” Hoàng Văn Lãng thấy Tề Đẳng Nhàn, không khỏi ngẩn ra, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tim của ông ta lúc này cũng vọt lên cổ họng, Chung Huy cũng không phải là đối thủ của cá sấu, nếu vậy, Tề Đẳng Nhàn có thể là đối thủ của hắn ta sao?
Chung Huy vào lúc này rốt cục có chút sức lực nói chuyện, thân thể cũng chậm rãi từ trên vách tường trượt xuống, ngồi dưới đất, trầm giọng nói: “Họ Tề, cậu mau mang theo thị trưởng Hoàng trốn đi!”
Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái, thản nhiên nói: “Đợi tôi vượn vai thư giản chút!”
Sau khi nói xong lời này, hắn giơ hai tay lên, đột nhiên mở rộng, thản nhiên phát ra tiếng ngáp dài thoải mái.
Hắn thật sự cứ như vậy ở trước mặt ba người, thản nhiên vươn vai.