Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1007

Tề Đẳng Nhàn cũng không đỡ lấy, tiếp tục dùng “hầu hình” để né chiêu này, tựa như một con vượn có tay chân linh hoạt, tay vẫn đang đặt trên thân thương, tiến về phía trước khoảng chừng một mét, đây là phạm vi công kích phù hợp của hắn.

Từ Ngọc Giai không né tránh, ông ta cũng không lui lại, bởi vì ông ta biết vẫn còn Triệu Hằng Vũ đang đứng sau hỗ trợ.

Cho nên ông ta chỉ cần tiến công là được!

Trước tình cảnh có thể bị Tề Đẳng Nhàn dùng một quyền đoạt mạng, ông ta cũng không màng sống chết, lập tức thu thương bạc lại, đuôi thương lại tiếp tục nện về phía đầu của Tề Đẳng Nhàn!

Tề Đẳng Nhàn vừa định ra tay, lại cảm thấy sau lưng mình có kẻ đang định tung đòn hiểm các!

Góc độ ra chiêu vô cùng xảo quyệt, hơn nữa khí thế lại vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn Kim Chung Tráo hay Thiết Bố Sam của hắn mấy lần, nếu như lách người qua, chỉ e cũng sẽ bị đòn này đánh cho thịt nát xương tan.

Tề Đẳng Nhàn biết rõ kẻ ra tay là Triệu Hằng Vũ.

Hai người này có vẻ rất ăn ý, một người công, một người thủ.

Từ Ngọc Giai phát huy lợi thế có binh khí, lực sát thương mạnh, phạm vi công kích lớn, Triệu Hằng Vũ phụ trách chặn hậu giúp ông ta, đề phòng ông ta bị Tề Đẳng Nhàn áp sát hạ dụng.

Vì thế, hắn từ bỏ ý định đánh chết Từ Ngọc Giai.

Chân trước lướt đi trên mặt đất, tay phải nâng lên, hắn thuận thế nâng đuôi thương rồi quăng đi, gỡ bỏ vòng vây của Từ Ngọc Giai, thuận thế dùng Bát Quái Bộ để xoay người.

Xoay người lại, hai mắt hắn mở to, vừa hay trông thấy đòn “Linh dương quải giác” của Triệu Hằng Vũ đang nhắm vào chỗ hiểm của mình.

“Không phải các người đều muốn xem bát quái chưởng của tôi sao? Được, tôi thỏa mãn cho các người!” Tề Đẳng Nhàn nói nhanh, tốc độ còn nhanh hơn phát thanh viên, tới cả người nghe cũng chưa chắc đã nghe hết nội dung.

Vào khoảnh khắc đối diện với Tề Đẳng Nhàn, Triệu Hằng Vũ bỗng nhiên cảm thấy tên này dường như cao lên trong nháy mắt, chẳng khác nào cự linh thần trong cách nói của đạo giáo, cao không thấy đỉnh, cho người ta cảm nhận được cảm giác bị áp bách vô hình!

Cú đấm đáng sợ cũng lao theo khi hắn xoay người, không điên loạn, ngông cuồng hay hung ác, mà là một cảm giác vừa nặng vừa dày!

Dày như trời, nặng như đất!

Có sự rộng lớn của bầu trời, có sự dày nặng của đất!

Chỉ trong một khắc khi đối đầu trực diện với Tề Đẳng Nhàn, thần hồn của Triệu Hằng Vũ đã phải chịu thương tổn nặng nề, khiến cho đòn đánh như rồng như hổ ban nãy cũng đã yếu đi đôi chút!

Đối mặt với một đòn cuồn cuộn ào tới trước mặt mình như sóng cả, anh ta thậm chí còn bắt đầu nảy sinh ý định lẩn trốn!

Cũng may thương của Từ Ngọc Giai cũng đủ nhanh đủ mạnh, khi Tề Đẳng Nhàn xoay người lại, nó đã kịp hướng về phía sườn eo của hắn!

Nếu như đầu thương đâm trúng người, chắc chắn phần thận sẽ bị đâm thủng.

Tề Đẳng Nhàn không do dự một chút nào, hai chân vẫn thi triển bát quái bộ, như thể lướt đi giữa bùn lầy trơn trượt, chỉ hai bước đã tránh xa tận ba mét.

“Chạy đi đâu!” Triệu Hằng Vũ lấy lại tinh thần, anh ta gầm lên giận dữ, như mãnh hổ xuống núi mà đuổi giết Tề Đẳng Nhàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK