Chương 1191
“Có những lúc ngoại hình không thể quyết định tất cả đâu.”
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời này thì cảm thấy anh ta rất giỏi làm màu, hắn vào mông anh ta một cái và nói: “Suốt ngày mãnh hổ ngủ say với chả sư tử ngủ say, cậu đóng phim cho ông đây xem đấy à? Ngoan ngoãn đứng tấn cho tôi!”
Hoàng Sung ấm ức xị mặt nhưng vẫn ngoan ngoãn làm tư thế đứng tấn, trong lòng điên cuồng chửi rủa.
Dương Quan Quan không nhịn được mà cảm thán: “Chuyên nghiệp cấp ba, võ thuật lại còn cao đến thế, xem ra cô ta đúng thật là một thiên tài… Núi cao còn có núi cao hơn mà!”
Tề Đẳng Nhàn nghiêng đầu nhìn cô ấy và nói: “Cô đừng có ở đó mà giả vờ khiêm tốn nữa đi!”
Dương Quan Quan kinh ngạc nói: “Tôi? Giả vờ khiêm tốn?!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô tốt nghiệp Stanford, đảm nhiệm chức vụ thư kí ban giám đốc của Tianlai, lương hàng năm cộng vào lên đến hơn một triệu một năm, đã vậy thiên phú luyện võ lại tốt như thế, cô có mặt mũi nào mà đi hâm mộ người khác hả?”
Hoàng Sung ở bên cạnh gật đầu lia lịa biểu thị sự đồng tình, dù sao thì chỉ thấy Tề Đẳng Nhàn luyện thêm cho Dương Quan Quan thôi còn cơ hội luyện thêm của anh ta đã ít lại càng ít.
Dương Quan Quan khẽ ngẩn người một lúc, sau đó mới ngại ngùng nói: “Thì ra tôi cũng xuất sắc như thế à!”
“Những người luyện võ như chúng ta có một cảnh giới khá là huyền học, nhìn chính mình, nhìn trời đất, nhìn chúng sinh.”
“Tại sao lại phải nhìn chính mình? Bởi vì chúng ta phải nhận thức được sự nhỏ bé của chính mình. Tuy nhiên, chúng ta cũng không được vì thế mà tự coi nhẹ chính mình.”
“Có một trái tim vô địch vẫn luôn là điều quan trọng nhất.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn Dương Quan Quan và lại giảng giải đạo lí một phen nữa.
“Thực ra tôi cảm thấy cảnh giới này nên được đảo ngược lại, đó là nhìn chúng sinh, nhìn trời đất, sau cùng mới là nhìn chính mình.”
“Phải nhìn chúng sinh trước để lĩnh hội chua ngọt đắng cay của cuộc đời, sau đó nhìn trời đất để thấy được sự rộng lớn của vũ trụ và sự vĩ đại của thần linh, cuối cùng mới là soi lại chính mình để biết về sự nhỏ bé của bản thân, phải giữ mãi một trái tim kính sợ thì mới có thể bảo vệ được giới hạn của đạo đức.”
Dù sao Dương Quan Quan cũng là sinh viên ưu tú tốt nghiệp Stanford và cũng đã từng học qua những lớp triết học cao cấp, thế nhưng sau khi nghe được những lời này của Tề Đẳng Nhàn, cô ấy vẫn không khỏi mắt chữ A mồm chữ O và có chút không tin đây là những lời do hắn nói ra.
Giống như cô ấy đã từng nghe một vị giáo sư lớn tuổi nói: “Tôi càng có học thức phong phú thì tôi càng tin vào Thần linh, tin rằng Ngài đã sáng tạo ra tất cả, sau đó, trong lòng tôi mang niềm kính sợ. Vì vậy, tôi mới có thể nhìn những cuộc đời như tôi bằng ánh mắt bình đẳng, tôi mới có một tâm hồn kính sợ, từ đó tôi mới không tín ngưỡng quyền lực và lạc lối trong dục vọng. Điểm cuối của triết học, chính là thần học.”
Bây giờ so với những đạo lí mà Tề Đẳng Nhàn vừa nói thì đúng là có những điểm tương đồng.
Lúc này, cô ấy như thể đã ngộ ra được điều gì đó, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng trách cảnh giới cao nhất của võ học lại gọi là phá vỡ hư không để được gặp thần.”
Sau khi kết thúc việc tập luyện buổi sáng, Tề Đẳng Nhàn theo thường lệ mời hai người đến tiệm bánh bao ở trước cửa công viên để ăn tiểu long bao.
Kết quả, hắn còn chưa kịp ăn miếng nào thì đã nhận được điện thoại từ quản lí của bộ phận lưu trữ và vận chuyển.