Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy quả lựu đạn này?

Dù sao Tề Đẳng Nhàn hắn cũng chẳng để ở trong mắt.

Nếu để Tham Lang biết Tề Đẳng Nhàn không bị đầu đạn hạt nhân dọa mà bị mấy quả lựu đạn con con doạ tiểu ra quần thì phỏng chừng sẽ cười tới mức răng rơi đầy đất.

“Lấy mấy món đồ chơi đó tới dọa tôi sợ hả?” Tề Đẳng Nhàn tủm tỉm mỉm cười nhìn Thiên Lang, nhàn nhạt hỏi.

“Lúc trước có người đặt mông ngồi lên đầu đạn hạt nhân muốn khiến tôi sợ, tôi cũng chưa từng để tên đó vào trong mắt.”

“Anh thật sự cho rằng có chút như này thì có thể dọa được tôi?”

Lời Tề Đẳng Nhàn nói mọi người đều nghe được, một đám không nhịn được lại cười nhạo lên.

Đạn hạt nhân, đó chính là vũ khí quan trọng của một quốc gia, ai có thể lấy ra đầu đạn hạt nhân tới doạ người được?

Lời này vừa nghe là biết đầy mồm nói phét, lung tung bừa bãi.

“Còn đặt mông ngồi ở trên đầu đạn hạt nhân nữa, mẹ nó cậu hài hước thật! Người này khoác lác mà không cần phải chuẩn bị chút bản thảo nào sao?”

“Tên ngốc này ở trong hiện thực khả năng cũng chưa từng thấy qua viên đạn như nào đâu, còn mẹ nó đạn hạt nhân, hù dọa ai vậy chứ?”

“Mạch não của người ngốc thì không thể dùng tư duy của người bình thường tới suy ngẫm được, mọi người chê cười nghe một chút là được rồi.”

Mọi người khinh thường nhìn lại, sôi nổi trào phúng.

Thiên Lang nghe thấy lời này thì hơi nao nao một chút, sau đó lắc đầu nói: “Tôi đã từng thấy người có thể ra vẻ, nhưng có thể ra vẻ được giống như cậu thì đúng thật là lần đầu tiên nhìn thấy!”

“Cho nên, hiện tại tôi có chút hứng thú với cậu….”

“Tôi muốn nhìn thử xem gương mặt này của cậu nếu bị đánh sưng lên thì nó sẽ thành cái dạng gì?”

Khi nói chuyện, Thiên Lang cầm lựu đạn trong tay mình, trong mắt vụt lóe tia hàn quang, gắt gao nhìn chằm chặp Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn bĩu môi nói: “Đã lâu không gặp được người có sáng tạo khác người như vậy, bồi anh chơi một lúc cũng được.”

“Cũng không biết Từ Ngạo Tuyết tốn bao nhiêu tiền mời cái tên ngốc là anh tới vậy chứ….”

“Cô ta thật đúng là không thèm đi buôn bán mà! Đúng là não tàn!”

Nghe thấy Tề Đẳng Nhàn vẫn còn đang nói Từ Ngạo Tuyết không phải thì sắc mặt của mọi người đều trở nên càng thêm xuất sắc.

Cả khuôn mặt của Từ Ngạo Tuyết càng trực tiếp trầm xuống, cười lạnh nói: “Tề Đẳng Nhàn, anh sẽ được biết ngay rằng số tiền này chính là tiêu vào việc tiền nào của nấy!”

“Anh cứ không biết lựa lời như vậy, dù có bị chơi chết ở đây.”

“Tôi nghĩ Tiểu Long cũng sẽ không trách tôi bất kỳ cái gì cả.”

Thiên Lang lại ngay lúc này bắt được cổ áo của Tề Đẳng Nhàn, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống cho tôi, bằng không tôi sẽ khiến cậu bị nổ thành mảnh nhỏ!”

Mọi người hoảng sợ, đây là một kẻ điên treo đầy lựu đạn ở trên người, loại chuyện này thật đúng là có thể làm ra được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK