Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 925

“Con biết mẹ muốn nói cái gì, chờ lát nữa con sẽ thử thương lượng với hắn xem sao. Nhưng mà có được đáp ứng hay không thì con chưa chắc!” Lý Vân Uyển nói.

Tống Chí Mai nhíu mày, trầm giọng nói: “Nếu con đã xác định muốn ở cùng cậu ta thì phải nghĩ biện pháp khống chế cậu ta lại, giống như trước khi mẹ nắm bố con trong tay, chuyện lớn phải để cho con giải quyết mới được!”

Lý Vân Uyển trực tiếp im lặng, một lát sau mới thở dài nói: “Cho nên bây giờ mẹ với bố mới xảy ra tình huống như thế này?”

Tống Chí Mai nhất thời lúng túng, hai người họ đã sớm ly hôn.

Lý Vân Uyển vỗ vỗ tay lái, bất đắc dĩ nói: “Huống gì hắn cũng không phải loại người để người khác dễ dàng khống chế, mẹ cũng thấy tính tình của hắn như nào rồi đó, ai có thể khống chế được hắn chứ?”

“Hơn nữa, tên này còn ham mê nữ sắc, hại con đau đầu muốn chết.”

“Nếu không phải do đánh không lại, con đã sớm đấm nát cái đầu chó của hắn rồi!”

Trong lúc nói chuyện, Lý Vân Uyển còn phẫn nộ giơ nắm đấm vung hai cái.

Xem ra chuyện hôm nay Tề Đẳng Nhàn khiêu vũ cùng Kiều Thu Mộng đã k1ch thích cô ta.

Tống Chí Mai cười khổ, hôm nay coi như bà ta triệt để hiểu biết về sự lợi hại của Tề Đẳng Nhàn, cũng biết những lời Lý Vân Uyển nói hoàn toàn không hề phóng đại.

Lý Vân Uyển có thể không so đo những hành động của Tống Chí Mai, bởi vì dù sao bà cũng là mẹ của cô ta, nhưng Tề Đẳng Nhàn không thể coi như không có gì xảy ra được.

“Mẹ phải mau chóng về Thượng Hải, Văn Tư Thuận ở Trung Hải chịu thiệt thòi lớn như vậy, bố cậu ta chắc chắn không thể nào ngồi yên.”

“Với năng lực của Tề Đẳng Nhàn, bố cậu ta có đến cũng bị giết thôi…”

“Đến lúc đó, mẹ có thể mượn thời cơ lên nắm quyền.”

Tống Chí Mai bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, không khỏi trầm giọng nói.

Lý Vân Uyển nhíu mày thở dài: “Mẹ ơi, mẹ bớt lợi dụng thời cơ lại đi. Con cảm thấy, cả đời này của mẹ cũng quang vinh lắm rồi, không cần phải theo đuổi những thứ mù mịt vô nghĩa kia!”

Tống Chí Mai nói: “Sao lại mù mịt vô nghĩa? Con có biết quyền lực của phân đà Long Môn ở Thượng Hải lớn cỡ nào không? Đây chính là vị trí vinh quang nhất, mẹ nhất định phải tranh thủ!”

Lý Vân Uyển cảm thấy hai người bất đồng quan điểm, nếu tiếp tục nói thì thật giống như Khổng Tử đi khắp nơi làm quan, mà người trong thôn khinh thường chuyện phải khom lưng vì quyền lực, suy nghĩ của hai người hoàn toàn trái ngược.

Tề Đẳng Nhàn rời khỏi đại khách sạn Antianxia, gửi tin nhắn cho Kiều Thu Mộng, hẹn địa điểm gặp mặt.

Kiều Thu Mộng không từ chối, thậm chí còn nhanh chóng thay một bộ quần áo tới tìm hắn.

“Tôi còn tưởng phải đợi em thêm nửa tiếng.” Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Kiều Thu Mộng chạy tới, không khỏi cười ha hả nói.

“Nào dám để Tề tổng chờ lâu?” Kiều Thu Mộng đáp.

Tề Đẳng Nhàn: “Chắc bữa tiệc hồi nãy cô chưa ăn no đâu nhỉ? Tôi cũng vậy, chúng ta cùng đi ăn lẩu nhé?”

Kiều Thu Mộng cảm thấy đề nghị này không tồi, chỉ là quần áo cô ta vừa mới thay, dính mùi lẩu thì có chút không thoải mái, lắc đầu: “Tôi muốn ăn đồ thanh đạm một chút.”

“Vậy thì đi ăn đồ của nước Kiệt Bành nhé, tôi thích ăn sashimi.” Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một chút rồi đề nghị.

“Cái này được đó.” Kiều Thu Mộng mỉm cười đáp ứng.

Tề Đẳng Nhàn chọn một cửa hàng chế biến đồ ăn của nước Kiệt Bành được đánh giá cao, chỉ riêng mức tiêu thụ bình quân đầu người ở đây cũng đủ để dọa người, đều từ ba ngàn tệ trở lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK