Sắc mặt Tokalevsky trở nên lạnh lùng, ông ta thấp giọng nói: "Cậu có biết trên thế giới này chưa có ai dám từ chối tôi hay không? Cho dù là tổng thống Tuyết Quốc nghe ý kiến của tôi cũng phải cẩn trọng suy nghĩ!”
“Có phải cậu thật sự nghĩ rằng mình làm Tổng giám mục khu vực phía Nam là đã giỏi rồi?”
“Đừng tưởng rằng tôi không biết số tiền kia cậu dùng để làm gì!”
Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng: "Ông là cái gì mà tôi không thể từ chối? Nếu bây giờ tôi lấy mạng của ông, chuyện đó còn quan trọng sao."
Lúc này Cap lắc đầu: "Tề tiên sinh đừng quá tự cao, chẳng lẽ cậu thực sự cho rằng mình được Thánh chủ bảo vệ đến bất khả xâm phạm sao?”
Sau khi nói xong lời này, ông ta khẽ búng ngón tay.
Ngay lập tức trên người Tề Đẳng Nhàn xuất hiện hơn mười chấm đỏ chằng chịt, thậm chí ngay cả trên người Lý Vân Uyển ở bên cạnh hắn cũng đều phủ đầy chấm đỏ.
Rõ ràng, hai người đã bị các tay súng ẩn nấp nhắm vào.
Chỉ cần Cap ra lệnh một tiếng, ai nấy đều thành cái sàng ngay.
Một năm qua Lý Vân Uyển mặc dù cũng đã trải qua không ít hiểm ác, gặp qua rất nhiều sóng to gió lớn, nhưng trong nháy mắt bị nhiều súng như vậy tập trung vào người thì vẫn nhịn không được mà tê dại, tay chân run rẩy.
Tề Đẳng Nhàn vươn tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ta, dịu dàng nói: "Em sợ cái gì?”
Lý Vân Uyển mím môi: "Chỉ cần có anh ở đây, em sẽ không sợ. Cùng lắm thì chết chung..."
Tokalevsky lạnh mặt nói: "Bây giờ cậu thay đổi ý định còn kịp, giao Irena Jinva cho tôi, sau đó trang viên này sẽ thuộc về cậu! Còn nếu cậu không thức thời, tôi sẽ giết cậu và tự mình đi tìm cô ấy.”
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: "Ông có biết cầm nhiều súng như vậy chĩa vào một vị giáo chủ của Thánh giáo, hơn nữa còn là Tổng giám mục khu vực phía Nam, hậu quả sẽ như thế nào không? Đây là hành động dị giáo, nếu như ở hàng trăm năm trước sẽ bị trói lên thập giá rồi thiêu sống."
“Cậu quá tự cao rồi, danh tiếng của Tổng giám mục khu vực phía Nam kia chẳng qua cũng chỉ là bỏ tiền ra mua." Cap lắc đầu.
Tokalev cũng cười hai tiếng, lười trả lời những lời này.
Ông ta đứng dậy, từ trên cao và nhìn vào hắn: "Tôi không biết làm thế nào mà hai kẻ ngốc Gusinski và Venogradov lại kết giao với người như cậu, thực sự ngu đến sợ!”
“Bây giờ cậu chọn lựa đi, mạng của cậu hay mạng của người khác.”
"Tôi sẽ cho cậu ba giây để suy nghĩ, nếu không..."
"Sẽ... Bùm!”
Lúc nói lời ra này, hắn vươn một tay ra như đang cầm súng, tay khẽ run, sau đó đặt ở trước miệng mà thổi.
Tề Đẳng Nhàn thản nhiên: "Sở dĩ bọn họ kết giao với tôi là bởi vì tôi không khốn nạn như các người.”
Vẻ mặt Tokalevsky lạnh đi, tràn ngập sát ý nhìn Tề Đẳng Nhàn.
Ông ta là đầu sỏ to gan lớn mật, là người giàu sánh ngang với một nước, là người có thể chống lại chính phủ, trên thế giới này làm gì có chuyện gì mà ông ta không dám làm nữa.
Bao gồm cả việc dùng súng để bắn chết Tổng giám mục khu vực phía Nam của Thánh giáo trong chính trang viên này.
"Ông biết các người đã quá tin tưởng tôi không? Thực sự cho tôi quá nhiều cơ hội.” Tề Đẳng Nhàn thở dài.
Vừa dứt lời, hắn đá xuống cái bàn trước mặt, ầm một tiếng, toàn bộ bàn bị đá vỡ vụn, mảnh vỡ bay lên!
Ngay sau đó, cơ thể hắn nghiêng về phía trước, mông thậm chí vẫn còn ngồi trên ghế, bàn tay to đã bóp cổ Tokalevsky
Cap ở một bên không khỏi kinh hãi, ông ta sợ tới mức vội vàng lui về phía sau hai bước, giận dữ nói: "Cậu vẫn còn dám phản kích? Cậu không muốn sống nữa sao!”
Tề Đẳng Nhàn bóp cổ Tokalevsky, nhấc ông ta tới trước mặt mình, thản nhiên nói: "Năm đó một sát thủ què vẫn có thể đuổi hoàng đế chạy quanh cây cột, dựa vào cái gì mà ông cảm thấy có thể chắc chắn đánh bại được kẻ thù của một nước như tôi?”
Cổ Tokarevsky đỏ lên, sắc mặt ông ta dần chuyển từ đỏ sang xanh, lượng không khí có thể hít thở đang giảm dần.
Cảm giác hít thở khiến cho đầu ông ta bắt đầu đau nhức, hai mắt hoa lên.
Danh Sách Chương: