Không thể không nói, lúc Trần Ngư ăn mặc chỉnh tề mới là lúc có khí chất nhất, khiến cho người ta có cảm giác như một người con gái mạnh mẽ đứng trên đỉnh cao và nhìn đời bằng nửa con mắt vậy.
Xét về mảng khí chất, đại tiểu thư Trần gia có thể nói là nắm bắt vô cùng chắc chắn.
“Ế? Đây là siêu xe, chỉ có thể ngồi được một người thôi, anh ngồi chiếc xe phía sau đi.” Trần Ngư đi đến bên cạnh chiếc xe Ferrari, nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn cũng đang chuẩn bị lên xe, cô ấy cau mày nói.
“Há?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu ra nhìn một cái rồi bỗng chốc cau mày.
Mẹ nó, phía sau là một chiếc xe van rách nát mà?!
Trần Ngư cũng không nói nhiều với Tề Đẳng Nhàn làm gì nữa, cô ấy dứt khoát bước lên chiếc xe Ferrari rồi bảo hắn ngồi vào chiếc xe van rách nát kia.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy quyết tâm báo thù của phụ nữ đúng thật là rất mạnh mẽ, có điều, chút thủ đoạn báo thù này của Trần Ngư cũng thật là trẻ con quá đi?
Hắn nhún vai một cái, xe van rách nát thì có sao đâu chứ.
Hai người lần lượt đến được khách sạn n Đặc nơi Chu Quang Vinh tổ chức bữa tiệc, đó là một khách sạn năm sao kiểu mẫu, có thể coi là một trong những tòa nhà sang trọng nhất ở Quang Dương.
Trần Ngư vừa mới bước xuống khỏi chiếc Ferrari đã thu hút sự chú ý của vô số người, tất cả bọn họ đều nhìn cô ấy với ánh mắt tò mò, không biết từ khi nào mà ở Quang Dương lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp đến như vậy.
Ở trong thành phố Quang Dương vàng thau lẫn lộn, đâu đâu cũng có các công ty xổ số, các công ty lừa đảo viễn thông thì lại càng nhiều không kể siết, quả thực chẳng khác nào măng mọc sau mưa vậy...
Kể ra thì cũng buồn cười, những người đến dự bữa tiệc từ thiện hôm nay đều là những doanh nhân làm ăn phi pháp.
Tề Đẳng Nhàn bước xuống khỏi chiếc xe van rách nát, khiến cho mọi người nhìn mà đều không khỏi lắc đầu, con mẹ nó đây là ai thế, ngồi trên chiếc xe van rách nát để đến tham gia một bữa tiệc sang trọng như thế này à?
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn cũng vô cùng khinh bỉ, cái bữa tiệc chẳng ra gì này, một đám rác rưởi chuyên cờ bạc và lừa đảo thì đẳng cấp có thể cao đến đâu cơ chứ?
Có điều, ngay một giây sau, Tề Đẳng Nhàn đã khiến cho bọn họ phải trố mắt kinh ngạc.
Bởi vì Trần Ngư đã đi thẳng đến để khoác lấy cánh tay của hắn và cùng hắn đi vào bên trong.
“Bây giờ người đẹp toàn thích mấy tên đi xe van à?!” Trong lòng mọi người đều cảm thấy vô cùng khó hiểu, ai nấy đều suy nghĩ xem sau này có phải mình cũng phải mua lấy một chiếc xe van rách nát để lái hay không.
Với tư cách là những người giỏi nhất trong đám thuộc hạ của Chu Quang Vinh, u Mặc và Đan Liệt đứng ở ngoài cửa để chào đón khách khứa.
Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư xuất hiện, u Mặc bỗng chốc ngẩn người một lúc rồi khẽ lắc đầu...
Đúng thật là thiên đường có đường không chịu đi mà lại cứ phải đâm đầu vào địa ngục không lối thoát mà... Thực sự cho rằng tập đoàn n Đặc thật lòng muốn làm từ thiện hay sao?
Sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, trên mặt Đan Liệt cũng xuất hiện một nụ cười đầy ẩn ý, nói: “Giám đốc Tề cũng đến rồi à, đúng thật là bạn cũ mà!”
Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười và hỏi: “Sao nào? Vẫn còn muốn nói lý lẽ với tôi à?”
Biểu cảm của Đan Liệt ngay lập tức đông cứng lại, khóe miệng khẽ động, cậu ta cười khẩy và nói: “Hy vọng anh sẽ có thể luôn luôn phách lối ở trước mặt tôi như thế này.”
Tề Đẳng Nhàn cười ha ha rồi không thèm để ý đến cậu ta nữa mà cùng Trần Ngư tay trong tay đi vào bên trong đại sảnh của hội trường.
Hội trường này được trang trí khá là tươm tất nhưng cho dù có nhìn thế nào thì cũng toát lên một mùi vị khá là quê mùa. Dù sao thì ở một nơi như Quang Dương, cho dù có làm một bữa tiệc đẹp hơn nữa thì cũng không thể so với những thành phố ở Hoa Quốc như Thượng Hải hoặc Trung Hải được.
Chu Quang Vinh đang ở trong đại sảnh chào hỏi các vị khách với nụ cười nham hiểm điển hình.
Sau khi nhìn thấy Trần Ngư, anh ta bèn đi lên phía trước và nói: “Cô Trần, nghe danh đã lâu! Lần trước đã gặp rồi mà tôi lại không nhận ra cô đó!”
Danh Sách Chương: