Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 759

Vừa nói Dương Viễn Sơn vừa lấy ra một hộp quà.

Tống Chí Mai khóe miệng ngậm cười, nói “Còn không nhanh mở ra xem thử? Đây là quà mà Dương thiếu gia cẩn thận chọn lựa cho con đấy!”

Hai người Dương Viễn Sơn và Tống Chí Mai dường như không hề để Tề Đẳng Nhàn vào mắt, mặc dù Lý Vân Uyển từ đầu đã giới thiệu hắn là bạn trai mình nhưng hai người vẫn coi hắn thành không khí.

Lý Vân Uyển cũng không làm ra vẻ, cô ta không muốn không khí giữa mẹ mình cùng Tề Đằng Nhàn căng thẳng. Hiện tại cô ta có lệ trước đã, nếu qua loa cũng không được thì cùng lắm thì làm gái hư xem Dương Viễn Sơn như thằng ngốc chơi đùa một chút cũng được.

Sau khi mở hộp quà, yên lặng nằm bên trong là một tấm thẻ khóa cửa, trên thẻ có một bức tranh sơn thủy làm Lý Vân Uyển cảm thấy có chút quen thuộc.

” ý? Loại thẻ khóa này hình như tôi cũng có một cái?” Lý Vân Uyển ngẩn người, rốt cuộc cũng nhớ ra.

Thẻ khóa này cô ta đúng là có một cái, hơn nữa màu sắc so với cái thẻ khóa trước mắt này càng đẹp hơn một chút, là màu vàng kim.

Tề Đẳng Nhàn cho cô ta cái thẻ khóa đó dùng để ra vào “Vân Đỉnh Thiên Cung”!

Dương Viễn Sơn cười nói “Trước đó tôi có nghe danh mấy khu biệt thự trong sơn trang Vân Đỉnh ở thành phố Trung Hải không phải bán phòng ở mà là bán tác phẩm nghệ thuật! Tôi đi khảo sát một chút, phát hiện thật sự không tệ nên mua một phòng coi như quà sinh nhật tặng cho em.”

Tề Đẳng Nhàn không khỏi ngẩn người, cái gì không phải phòng ở mà là tác phẩm nghệ thuật cơ? Nghệ thuật cái con mẹ nó chứ, hắn không thể hiểu nổi nơi mình sống nghệ thuật ở chỗ nào.

Tống Chí Mai thản nhiên mà nói “Vân Uyển, con sống ở Trung Hải, chắc hẳn con cũng biết là một căn biệt thự ở sơn trang Vân Đỉnh tầm bao nhiêu tiền đúng không?”

Sơn trang Vân Đỉnh, một tòa biệt thự trên dưới ít nhất cũng phải 1500 vạn, giá trị trên trăm triệu không phải hiếm thấy.

Đặc biệt, lúc trước “Vân Đỉnh Thiên Cung” bán ra với giá trên trời, hai tỷ!

“Thổi giá mà thôi, tôi ở Vân Đỉnh Thiên Cung nhiều ngày như vậy cũng không thấy có gì khác, một cái nhà ở thôi mà, sao có thể dính đến nghệ thuật chứ?” Tề Đằng Nhàn không khỏi cười khinh khỉnh, nhẹ nhàng nói.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn nói vậy, Dương Viễn Sơn và Tống Chí Mai đều sửng sốt.

Sau đó, trên mặt Dương Viễn Sơn không giấu được sự khinh thường ” Anh Tề đây nói mình ở trong Vân Đỉnh Thiên Cung ư?”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu.

Dương Viễn Sơn lại là cười nói “Theo tôi biết thì, người mua Vân Đỉnh Thiên Cung là Dạ Quân Vương Sở Vô Đạo tiếng tăm lừng lẫy của thế giới ngầm nước Hoa chứ nhỉ?”

Tống Chí Mai cũng tỉnh táo lại, bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn Lý Vân Uyển càng không vừa lòng.

Bà ta thậm chí cảm thấy, Tề Đẳng Nhàn chỉ là cái cớ của Lý Vân Uyển, trên cơ bản không phải là bạn trai bạn gái gì, chẳng qua là lấy lệ với Dương Viễn Sơn nên tùy tiện tìm một người thôi.

Suy cho cùng Lý Vân Uyển cũng là con gái bà ta, bà ta hiểu con mình, con gái bà ta hẳn là chướng mắt loại người khoác lác, sĩ diện hão như thế này.

Ngay cả lời nói dối như sống ở “Vân Đỉnh Thiên Cung” cũng có thể há mồm nói được, thật không biết vì hư vinh mà hắn có thể nói ra càng nhiều lời thiếu não hơn như thế nào?

“Xem ra tin tức của anh cũng nhạy đấy, nhưng mà, chắc là không ai nói cho anh rằng Sở Vô Đạo đã tặng căn hộ này cho tôi rồi đúng không?” Tề Đẳng Nhàn đáp lại.

“Ha ha ha, chuyện này đúng là tôi chưa nghe nói bao giờ!” Dương Viễn Sơn bật cười phá lên, trong tiếng cười tràn ngập sự khinh thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK