Chương 468
Hai người kia vào mua sắm ở cửa hàng Chanel, chứng tỏ cũng có chút năng lực kinh tế, nhưng mà chỉ bằng chút năng lực kinh tế đó, ở trong mắt cậu ta còn không bằng hạ bụi.
Toàn bộ trung tâm mua sắm đều là của nhà cậu ta, ai có thể có tiền hơn cậu ta nữa?!
Cửa hàng trưởng cũng đen mặt nói với Tề Đẳng Nhàn: “Trả lại túi cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát, nói anh ăn cướp ở đây!”
Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Lát nữa cô tốt nhất nên dọn dẹp một chút đồ vật của mình, bởi vì từ hôm nay trở đi, trung tâm thương mại này sẽ không giữ cô nữa.”
“Ha ha ha ha… Tôi nghe được cái gì thế này? Vậy mà hắn lại dám nói mấy lời như này trước mặt Vương thiếu?”
“Vương thiếu mới là chủ của trung tâm thương mại này, hắn cho rằng bản thân là ai, bảo vị cửa hàng trưởng kia dọn dẹp đồ đạc rồi cút?”
“Đầu óc hỏng rồi à, Vương thiếu mới bảo hắn tự mở một cái trung tâm thương mại, hắn liền ảo tưởng nghĩ trung tâm thương mại Phi Mã là của nhà mình?”
“Tôi ngất, đây là lần đầu tiên tôi gặp một kẻ ngu xuẩn như vậy, cái gì cũng có thể nói được.”
Mọi người nghe được lời này của Tề Đẳng Nhàn đều tỏ ra cạn lời, cảm thấy thật buồn cười.
Sau khi Vương Đông nghe được lời này cũng nhịn không được mà bật cười, lắc lắc đầu, nói với cửa hàng trưởng: “Cô cứ mở cửa hàng bình thường, nếu muốn mở chi nhánh, trực tiếp nói với tôi, tôi miễn phí tiền thuê mặt bằng ba tháng cho cô!”
Cửa hàng trưởng vô cùng vui vẻ nói: “Cảm ơn Vương thiếu!”
“Đồ ngốc, nghe được chưa? Một chút bản lĩnh cũng không có mà còn muốn ra vẻ?”
“Vương thiếu mới là chủ của trung tâm thương mại này, hắn cho rằng mình là ai, có tư cách nói những lời như vậy à?”
“Còn bảo người ta đóng cửa cút đi, tôi muốn nhìn một chút, lát nữa hắn làm như thế nào để người ta đóng cửa!”
Mọi người vẫn luôn cười ầm lên, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn quả thực là đang làm trò cười cho thiên hạ, chắc là bị điên rồi.
Dương Phỉ Phỉ cũng lộ vẻ mặt cười nhạo, nói: “Được rồi, trò hề kết thúc, cứ như vậy đi.”
Sau khi nói xong lời này, cô ta đi đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, vươn tay, nói “Mang đến đây đi.”
“Ngại quá, tôi đã mua lại trung tâm thương mại này!”
“Về sau, cô bị xếp vào sổ đen, trung tâm thương mại này sẽ không có bất kỳ một cửa hàng hàng nào bán đồ cho cô.”
Tề Đẳng Nhàn lấy di động của mình ra, gọi một cuộc điện thoại, sau đó nhàn nhạt nói với Dương Phỉ Phỉ.
Dương Quan Quan nghe xong lời này cũng phải che mặt, người khác đều nói Vương Đông là chủ của trung tâm thương mại này, Tề Đẳng Nhàn lại còn nói ra lời ngu ngốc như vậy, đúng là quá ngốc…
Quả nhiên, Dương Phỉ Phỉ nghe xong cười to, nói với Dương Quan Quan: “Dương Quan Quan, làm phiền cô tìm một người đàn ông bình thường một chút, đừng có tìm cái loại não tàn này, được không?”
“Cho dù có dẫm chết cái loại não tàn này, tôi cũng rất khó có cảm giác thành tựu.”
“Rất không thú vị, cô có biết hay không?!”
Tề Đẳng Nhàn không thèm để ý mấy lời đàm tiếu của những kẻ này, hắn đưa điện thoại áp sát tai.
“Đồ ngu, cậu giả vờ cho ai xem đây?. Vị sếp trẻ tuổi nhất của trung tâm thương mại Phi Mã đang ở đây, cậu còn gọi điện cho ai nữa? ”