Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 505

Trong phần ghi chép donate cho thấy những món quà mà Tề Đẳng Nhàn mua được sử dụng lần đầu chính là món quà Thần Đế trong phòng trực tiếp của cô, sau đó là bốn chiếc chiến hạm ngân hà!

Dương Quan Quan ngồi trước máy tính đần cả người, năm trăm vạn kia thật đúng là do Tề Đẳng Nhàn donate chứ không phải Tôn Học Văn có ý đồ xấu!

“Này, này, này….. Điều này sao có thể là sự thật được? Thế mà thật đúng là anh ta donate cho mình năm trăm vạn!” Dương Quan Quan kinh ngạc nhìn màn hình máy tính, lại ngẩn người.

Cũng thế, trong lòng cô ta sinh ra đủ loại cảm xúc.

Tề Đẳng Nhàn không có bản ghi chép tiêu phí khác, chỉ có mấy cái được donate trong phòng trực tiếp của cô. Những nữ chủ bá khác đều không lấy được bất kì thứ gì, không có ai là ngoại lệ.

Dương Quan Quan xác nhận lại, bản ghi chép tiêu phí này không có khả năng là giả. Chẳng qua là, ID của Tề Đẳng Nhàn cũng không phải là “antifan chân chính của Dương Quan Quan”. Dù sao thì, cái ID này cũng quá là vô duyên rồi.

ID của hắn là “Một người rảnh rỗi”, nhưng thật ra rất bình thường.

Sau khi biết được chuyện này, Dương Quan Quan có loại cảm giác như thế giới quan của mình đã sụp đổ. Không nghĩ tới người mà vô tư giúp đỡ, không chút bủn xỉn donate năm trăm vạn để giải vây cho mình, thế mà lại là Tề Đẳng Nhàn!

“Mình trách nhầm anh ấy rồi! Khó trách được anh ấy chắc chắn Tôn Học Văn không có lòng tốt như thế…” Nghĩ đoạn, lúc này Dương Quan Quan mới có cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Nháy mắt này, cô ta thậm chí đã có suy nghĩ đi tìm Tề Đẳng Nhàn để giải thích.

Dù sao thì, Tề Đẳng Nhàn donate năm trăm vạn, không phải năm đồng!

Cho dù là ai thì sau khi bỏ ra năm trăm vạn lại bị người hiểu lầm, chỉ sợ sẽ rất không thoải mái.

Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại không có nửa câu oán trách, thậm chí còn lười giải thích.

Giờ đây, cuối cùng Dương Quan Quan cũng hiểu được vì cái gì mà Lý Vân Uyển lại coi trọng Tề Đẳng Nhàn, cũng hiểu được vì sao cô ta lại nói đừng đánh giá một người qua vẻ bề ngoài.

Dương Quan Quan càng nghĩ càng áy náy, bật người dậy gọi cho Tề Đẳng Nhàn, lúc này Tề Đẳng Nhàn đã đi tới cửa bệnh viện.

“Tề tổng, tối nay tôi mời anh ăn một bữa cơm nhé!” Dương Quan Quan dịu dàng nhỏ nhẹ.

“Được, tôi có chút việc, xong việc nói sau!” Tề Đẳng Nhàn đồng ý rồi cúp điện thoại luôn.

Trong lòng hắn cũng cảm thấy quái quái, Dương Quan Quan này tại sao đột nhiên lại dùng giọng điệu dịu dàng đó với mình chứ?

Sau đó, hắn chợt nhớ ra, chắc có lẽ là do gần đây liên tiếp “lập uy”, khiến cho nhóc con nhát gan này hoàn toàn sợ hãi.

Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy bản thân mình cũng nên dương dương tự dắc một chút, cảm thấy từ nay về sau mình nên dùng phương thức này để đối phó với Dương Quan Quan, miễn cho cô ta lại tiếp tục làm loạn với mình.

Sau khi Tề Đẳng Nhàn đi vào bệnh viện, hắn tìm một y tá rồi hỏi phòng bệnh của Tôn Học Văn.

“Anh cũng tới thăm ngài ấy sao?”

“Hôm nay giám đốc của các ngân hàng chi nhánh đều tới đây thăm ngài ấy, trận thế rất lớn đó!”

“Cũng không biết người nào điên khùng như thế, khiến ngài ấy thành cái bộ dạng như thế này, đúng là chán sống!”

Y tá nhỏ cằn nhằn hai câu với Tề Đẳng Nhàn, sau đó nói cho hắn biết vị trí phòng bệnh.

Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười: “Cảm ơn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK