Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 279

“Tôi nguyện ý cho hắn một cơ hội ăn cái bánh kem ô uế này đó là bởi vì tôi khoan hồng độ lượng, nếu không thì hiện tại ngay cả tư cách nói chuyện ở trước mặt tôi hắn cũng không có.”

“Còn cô nữa, cô lại là cái thứ gì? Có tư cách gì tới dạy tôi cách làm việc?”

Sở Băng ngạo mạn nhìn Kiều Thu Mộng, trong miệng không mặn không nhạt nói ra những lời như vậy.

Tề Đẳng Nhàn lại không nghĩ tới Kiều Thu Mộng sẽ đứng ra nói chuyện giúp mình, không khỏi liếc mắt nhìn cô ta nhiều thêm một cái.

“Hắn chẳng qua là trong lúc vô tình chạm vào cô một chút mà thôi, cần gì phải đến nỗi như vậy?” Kiều Thu Mộng nhấp môi nói.

“Không được! Hắn dựa vào đâu mà dám chạm vào tôi? Hắn cũng xứng chạm vào tôi sao?” Sở Băng lãnh đạm nói.

“Tôi chính là cao quý trời sinh so với loại hạ tiện như này!”

“Cô có biết ở cổ đại, tiện dân va chạm với quý tộc sẽ có kết cục gì không? Là lưu đày, sung quân, thậm chí biếm thành nô lệ!”

“Tôi nguyện ý buông tha hắn dễ dàng như vậy quả thực là tiện nghi cho hắn.”

Kiều Thu Mộng nghe xong lời này của Sở Băng thì trực tiếp ngây ngẩn cả người, sao còn có loại người có thế giới quan kỳ quái như vậy thế?

Cô ta cắn chặt răng nói: “Không có khả năng, chuyện này là do cô làm sai trước, hắn tuyệt đối không thể xin lỗi loại người như cô được!”

“Ha ha, Kiều tổng thật đúng là bênh vực người mình, vì cái tên chồng phế vật này của mình mà đắc tội với cô Sở đây, cô cảm thấy có đáng giá hay không?”

“Mắt của cô bị mù rồi hả Kiều tổng? Sao lại giữ gìn một tên đàn ông phế vật như vậy chứ?”

Mọi người cười vang.

Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười lắc lắc đầu, nói: “Mấy người ở trong nhà tôi tác oai tác quái, lãng phí lương thực, còn muốn đảo khách thành chủ?”

“Ha ha ha, thật là chuyện cười thiên hạ, đây là nhà cậu?”

“Hướng tổng đã nói rồi, căn biệt thự này là cô ấy mượn từ tay lão tổng thần bí của Tianlai Capital mở tiệc party, từ khi nào biến thành nhà cậu rồi?”

“Nếu cậu mà có thể ở nơi như này thì lão tử chính là hoàng thượng có thể ở trong Tử Cấm Thành luôn! Đồ ngu ngốc!”

Mọi người nghe thấy lời này của Tề Đẳng Nhàn thì trực tiếp cười ha hả, cực kỳ khinh thường.

Kiều Thu Mộng nghe thấy Tề Đẳng Nhàn lại lấy lý do này tới thoái thác thì hung hăng trợn mắt, đây là nói dối nhiều tới mức chính bản thân cũng tự nhiên tin là vậy sao?

Cô ta trực tiếp giữ chặt tay của Tề Đẳng Nhàn, nói: “Không cần phải nói lý với cô ta nữa, chúng ta đi!”

“Tô phải dạy cho cô ta đạo lý….” Trong tay Tề Đẳng Nhàn cầm miếng bánh kem bị dẫm bẹp không vui nói.

Sở Băng lại ngăn chặn đường đi lại, nói: “Tôi cho hắn đi rồi sao? Cô xác định muốn đối nghịch với tôi?”

Kiều Thu Mộng trừng mắt nhìn Sở Băng, không nói gì.

“Bang!”

Đột nhiên không kịp phòng bị, Sở Băng tát một cái lên mặt Kiều Thu Mộng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK