Tề Đẳng Nhàn tóm lấy cổ áo của Brandy rồi tát qua tát lại và liên tục giáng xuống mười mấy cái bạt tai, đánh cho hàm răng của ông ta lung lay, ông ta há miệng ra, nhổ ra ngoài một cái, răng trắng trộn lẫn máu tươi rơi xuống đất.
Việc hắn đột nhiên ra tay, hơn nữa còn ra tay nặng đến như thế quả thực đã khiến cho Tôn Dĩnh Thục và Hà Định Khôn phải sợ hãi một trận!
Hà Định Khôn vô cùng kinh ngạc, sau đó chỉ tay vào Tề Đẳng Nhàn và nói với giọng run rẩy: “Cậu cậu cậu... Cái thứ không biết sống chết kia, thế mà cậu lại dám đối xử với ngài Brandy một cách thô bạo như thế à, cậu chết chắc rồi!”
Advertisement
Tề Đẳng Nhàn cười khẩy và nói: “Trước đây ông đây đã từng là phần tử khủng bố đấy, nếu như anh còn dám lèm bèm thêm một câu nào nữa thì tôi giết chết anh cùng cái tên người Mỹ này rồi đem đi cho cá mập ăn, anh có tin không?”
Đương nhiên Hà Định Khôn đã nghe về việc Tề Đẳng Nhàn đại khai sát giới ở Hương Sơn rồi, quả nhiên anh ta đã bị câu nói này của hắn dọa cho sắc mặt trở nên trắng bệch và không dám nói thêm một câu nào nữa.
“Mày... con mẹ mày... thế mà mày lại dám ra tay đánh tao! Tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu!” Brandy đau đớn ôm lấy gò má của mình và nói.
“Nếu như ông đã dám ra tay đánh một người phụ nữ thì nên chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc sẽ bị người đàn ông của người phụ nữ đó đánh trả.” Tề Đẳng Nhàn nói ra những lời không thuận miệng và cười khẩy đáp trả.
Tôn Dĩnh Thục nghe thấy vậy thì trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp, thì ra cảm giác có người để dựa dẫm lại tốt đến như thế!
Brandy cười gằn lên và nói: “Mày dám ra tay nặng như vậy, đây không đơn giản là vấn đề của riêng một ai nữa rồi, tao sẽ ngay lập tức thông báo cho đại sứ quán, để tao xem thử mày còn hống hách được như thế nào nữa!”
Tề Đẳng Nhàn đạp vào bụng ông ta một cái và nói với giọng không vui: “Đồ vô dụng, bây giờ thì biết tìm người để tố cáo rồi à? Sao lúc trước khi bắt nạt người khác thì không nghĩ đến những chuyện này đi?”
Brandy rít lên một tiếng đau đớn rồi ngã lăn ra đất và cuộn tròn lại như một quả bóng, ông ta cảm thấy ruột gan của mình như đã xoắn lại với nhau rồi vậy.
“Sao nào, anh muốn ra mặt giúp cho ông ta à?” Tề Đẳng Nhàn nhìn Hà Định Khôn và nói với giọng uể oải.
Sắc mặt của Hà Định Khôn bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Tề Đẳng là một kẻ hung hãn thậm chí còn dám làm ra loại chuyện như bắt cóc thiếu gia của Quý gia, Hà gia còn chưa đạt đến đẳng cấp của Quý gia nữa, sao anh ta dám đối đầu với Tề Đẳng Nhàn chứ?
Tề Đẳng Nhàn bày ra vẻ mặt châm chọc và nói: “Con lợn da trắng kia, sao lại không nói gì nữa rồi? Hống hách tiếp đi nào?”
Sau khi nói xong lời này, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Brandy và cúi đầu nhìn chằm chằm vào ông ta.
Brandy cắn răng nói: “Mày đợi đó, mày đợi đó cho tao! Tao là người của tập đoàn tài chính Boston đó, mày dám động vào tao có nghĩa là mày không đặt tập đoàn tài chính Boston vào trong mắt! Tao nói cho mày biết, mày đừng mong sẽ được sống yên ổn, còn có cái thứ đàn bà hèn hạ Tôn Dĩnh Thục kia nữa, cô cũng sẽ phải trả giá cho chuyện này!”
Sắc mặt của Tôn Dĩnh Thục có chút khó coi, cô ta đương nhiên không thể chọc vào tập đoàn tài chính Boston được, nếu như tập đoàn tài chính Boston thông qua chính phủ Mỹ để gia tăng áp lực đối với Tài Phiệt Thượng Tinh thì cô ta sẽ trở nên vô cùng bị động.
Thậm chí còn có khả năng tất cả mọi người trong Tài Phiệt Thượng Tinh sẽ liên kết với nhau để đá cô ta ra khỏi cửa nữa.
Càng có khả năng chính phủ Triều Tiên sẽ vì để xoa dịu cơn giận của tập đoàn tài chính Boston mà ra tay với cô ta.
Cái giá này thực sự quá lớn, lớn đến mức cô ta khó có thể chấp nhận nổi!
Còn nữa, chớ có thấy bây giờ Tề Đẳng Nhàn nở mày nở mặt đến như vậy, nhưng nếu thực sự chọc đến một gã khổng lồ như tập đoàn tài chính Boston thì không biết cuộc sống của hắn cũng sẽ trở nên khó khăn đến nhường nào đâu.
“Ông chỉ là một con tôm con tép mà tập đoàn tài chính Boston phái đến mà thôi, ông mà cũng xứng đáng để nói chuyện với tôi như vậy à?” Tề Đẳng Nhàn nắm tóc Brandy, nâng đầu ông ta lên và giơ tay thẳng tay tát cho ông ta một cái bạt tai.
Danh Sách Chương: