Lúc Dương Quan Quan nói lời này, khóe mắt trêu tức nhìn xẹt qua Tề Đẳng Nhàn thấy anh ta có chút xấu hổ thì trong lòng không khỏi cảm thấy sảng khoái.
Chó nhà tư bản, suốt ngày chỉ biết đùa giỡn thư ký nhỏ như cô để rồi hiện tại khi đứng trước mặt Lý Vân Uyển lại không ngông nghênh nổi? Có bản lĩnh thì nói tiếp hai câu nha!
“Là vậy hả? Thế mà cậu lại đồng ý cùng người khác đón sinh nhật ư? Ai vậy ta, ai mà lại có sức hấp dẫn như thế, người đó có tặng quà cho cậu không?” Lý Vân Uyển truy hỏi.
“Sở dĩ tớ không muốn trải qua sinh nhật với mọi người là bởi vì từ lúc tớ còn nhỏ cho đến bây giờ mỗi một lần sinh nhật đều sẽ có những chuyện không tốt xảy ra” Dương Quan Quan có chút mất mát nói.
Cuộc sống của cô ở Dương gia rất khổ cực, nhóm người Dương Phỉ Phỉ có cơ hội đều sẽ chỉnh đốn cô, mỗi năm đến sinh nhật của cô cơ hồ đều sẽ làm ra một ít chuyện ghê tởm.
Sau khi trải qua một hai lần, Dương Quan Quan dứt khoát không tổ chức sinh nhật nữa. Để cho bản thân cô không lúng túng khó xử và cũng tránh cho người khác thấy mà chê cười.
"Cho nên người đã cùng tớ tổ chức sinh nhật đương nhiên là người có thể cho tớ có cảm giác an toàn, hơn nữa có thể bảo vệ được tớ." Dương Quan Quan mỉm cười nói.
Lý Vân Uyển gật gật đầu nói "Vậy nên là ai thế?!”
Từ trên cổ, Dương Quan Quan kéo ra sợi dây chuyền bạc lấy ra một lá bùa may mắn nói “Tớ không thể cho cậu biết nhưng cậu xem, đây chính là quà được tặng đó!”
Trong lòng Tề Đẳng Nhàn âm thầm cảm thấy may mắn, cũng may anh ta đem bút máy tặng cho Kiều Thu Mộng nếu không một chiêu này của Dương Quan Quan sẽ trực tiếp tiễn anh ta xuống lòng đất.
“Ài, cậu không nói là ai nên thật là làm cho tớ có chút cụt hứng đó! Chẳng qua, món quà này cũng không tệ, cũng có mắt nhìn đấy.” Lý Vân Uyển khinh thường nói.
Dương Quan Quan cười ha hả, dùng một loại ánh mắt coi thường nhìn quét qua trên người Tề Đẳng Nhàn.
Nhất thời trong lòng Tề Đẳng Nhàn nổi giận đùng đùng, xem ra gần đây là trọng quyền xuất kích ít đi nên làm cho cô thư ký nhỏ này ngông cuồng lên nhỉ!
"Em đi thay quần áo trước, anh cũng chuẩn bị một chút." Lý Vân Uyển quay đầu nói với Tề Đẳng Nhàn, sau đó quay người rời khỏi sân thể thao.
Dương Quan Quan đợi đến khi Lý Vân Uyển rời đi, lúc này mới cười lạnh một tiếng với Tề Đẳng Nhàn nói, "Không phải anh không biết đánh cầu sao? Như thế nào lại có trình độ cao như vậy?"
Tề Đẳng Nhàn nói "Có hả? Vừa rồi chẳng qua là phát huy tốt hơn bình thường mà thôi, hơn nữa ngày đó sau khi bị thư ký Dương ngược đãi thì tôi đã cố gắng huấn luyện một phen nên trình độ có đề cao là chuyện bình thường!”
Dương Quan Quan tức giận đến mặt đỏ tai hồng nói, "Tôi nâng cái mặt của anh!”
“Cảnh cáo anh nếu lần sau còn dám trêu chọc tôi, đừng trách tôi tố cáo với Lý Vân Uyển."
“Để tôi xem đến lúc đó kết cục của tên cẩu cặn bã là anh sẽ như thế nào, xem thử mẹ của cô ấy chém chết hay không chết anh!”
Sau khi nói xong lời này, Dương Quan Quan xoay người rời đi, đôi giày cao gót lộc cộc vang chỉ để lại một phong cảnh khiến người ta mơ màng.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi thở dài, xem ra lần sau hẹn thư ký Dương đi chơi cầu gần như là chuyện không có khả năng... Xem cầu một cách văn minh đã trở thành quá khứ.
Không bao lâu sau Lý Vân Uyển đã thay một thân quần áo đi ra, trang phục thường ngày của dòng thương hiệu Paris làm cho Tề Đẳng Nhàn yêu tha thiết hồi lâu, quyến rũ nhưng không quá xinh đẹp, trong nóng bỏng cũng không mất đi vẻ thanh thuần.
Ước chừng cái gọi là dục vọng trần trụi cũng chính là như Lý Vân Uyển một chuyện như vậy, yêu tinh này quá biết cách ăn mặc, không hổ là nữ nhân có thể phá Nhị đương gia hai mươi mấy năm đạo hạnh.
“Giới thiệu mẹ một chút với anh là được rồi!”
“Mẹ em tên Tống Chí Mai, là người Tây Thục nên tính cách tương đối mạnh mẽ, trực tiếp.”
"Hồi nhỏ mẹ em có tập võ cho nên từ trước đến nay chuyện có thể động thủ không thích bíp bíp*.”
*âm thanh bíp bị cấm =)))
“Lần trước người anh gặp ở trước cửa Đông Phương Anh Hoa hơn phân nửa chính là bà ấy, cho nên …… anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt!”
Lý Vân Uyển kéo cánh tay Tề Đẳng Nhàn đi lên xe, vừa đi vừa tỉ mỉ giải thích cho anh ta tính cách của mẹ mình.
Lý Vân Uyển nói "Sau khi mẹ em ly hôn với ba em liền đi đến Ma Đô dốc sức làm, gia nhập Ma Đô Long môn, lần này bà ấy trở về là để thu hoạch tài nguyên của Đông Hải Long Môn, bà ấy muốn có được một ít hỗ trợ để thuận lợi thượng vị tại Ma Đô Long Môn.”
“Lần này bà ấy giới thiệu cho em đối tượng xem mắt là người của Ma Đô Dương gia, tính ra hẳn là Anh ba của Dương Quan Quan tên là Dương Viễn Sơn.”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi nhíu mày, khó chịu nói "À? Ngay cả người ta là ai em cũng biết xem ra là đã gặp mặt nhau rồi!”
Lý Vân Uyển nhịn không được che miệng cười nói "Đúng vậy, gặp qua rồi, nhìn người cũng rất đẹp trai."
Thấy Tề Đẳng Nhàn tựa hồ có khuynh hướng tức giận, Lý Vân Uyển cười ôm lấy anh ta nói “Đã từng gặp qua thôi nên làm sao có khả năng, trong lòng em chỉ có một mình Ngài Tề đây thôi!”
Trong lúc nói chuyện, đôi môi ướt át kia thêm vài dấu son môi lên khuôn mặt Tề Đẳng Nhàn.
"Có phải lại giống như đi du lịch thế giới không?" Lý Vân Uyển ôm cổ anh ta cười hì hì hỏi, bộ dáng không khác gì bạch cốt tinh ăn thịt người không nhả xương.
Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy hơi nóng thơm ngào ngạt thở vù vù vào lỗ tai mình, liền cười nói "Không, lần này cảm giác giống như là trâu mẹ đang ngồi khinh khí cầu.”
“???” Lý Vân Uyển ngẩn người.
“Lợi hại!”
"Ha ha ha. Thật thô tục!”
Hai người một đường nói vừa cười, lái xe đến khách sạn lớn Thiên Địa.
Sau khi tiến vào phòng, Tề Đẳng Nhàn liền nhìn thấy mẹ của Lý Vân Uyển là Tống Chí Mai, quả nhiên là quý bà trung niên đã nhìn thấy ở cửa hội thủy Hoa Anh Phương Đông ngày đó.
"Mẹ, con đến rồi! Đây là bạn trai con là Tề Đẳng Nhàn. "Lý Vân Uyển sau khi nhìn thấy Tống Chí Mai liền trực tiếp dứt khoát đi thẳng vào giới thiệu.
Ngồi bên cạnh Tống Chí Mai chính là Dương Viễn Sơn, anh ta mặc âu phục hàng hiệu, nhìn bộ dáng là một nhân sĩ thành công, sau khi anh ta nghe được lý Vân Uyển giới thiệu, không khỏi sửng sốt, sau đó trong mắt hiện lên một tia sắc bén, từ trên xuống dưới đánh giá Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn mở miệng chào hỏi "Dì Tống, xin chào!”
Sau khi Tống Chí Mai nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, ánh mắt bỗng nhiên híp lại, đột nhiên đứng dậy.
"Mẹ ơi, mẹ đừng làm bậy!" Lý Vân Uyển biết mẹ cô muốn làm gì, thoáng cái liền giang cánh tay đứng trước mặt Tề Đẳng Nhàn, giống như gà mái già che chở cho gà con.
Tề Đẳng Nhàn cười khổ, từ lúc nào đến phiên chính mình cần đến Lý Vân Uyển bảo vệ? Chẳng qua, vừa đối mặt liền cùng mẹ vợ đánh nhau đúng thật là có chút không ổn nên lui ở phía sau cũng tốt.
Tống Chí Mai lạnh lùng nói "Uyển Uyển, xem ra là đã lâu mẹ không ở cạnh giám sát con nên như thế nào mà con lại để bị loại nam nhân hạ lưu này lừa?!”
Lý Vân Uyển cười nói "Mẹ ơi ngày đó chỉ là hiểu lầm thôi, con biết rất rõ đã xảy ra chuyện gì nên mẹ đừng suy nghĩ lung tung."
“Dì Tống, người tới là khách.” Dương Viễn Sơn cười tủm tỉm đứng dậy, thoải mái nói.
"Ừm... Vẫn là Viễn Sơn có khí độ.” Tống Chí Mai cười, ngồi xuống.
Lý Vân Uyển thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng lôi kéo Tề Đẳng Nhàn ngồi xuống.
Dương Viễn Sơn nói: "Vân Uyển, lần đầu gặp mặt, vốn định tổ chức sinh nhật cho em ở hoa viên trên không trung nhưng đã có người đặt trước, thật là ngượng ngùng, hy vọng em không phiền lòng.”
Tề Đẳng Nhàn cười nói "Thật ngại quá, hoa viên trên không đã được tôi đặt trước, một lát nữa tôi có bất ngờ dành cho Vân Uyển.”
Dương Viễn Sơn không khỏi sửng sốt, sau đó lơ đễnh cười, trong nụ cười, mang theo một chút khinh miệt.
Còn Tống Chí Mai sắc mặt lạnh lùng, trong ánh mắt có thêm vài phần xem thường, nói khoác loác làm màu không có điểm mấu chốt? Dương Viễn Sơn muốn đặt phòng hoa viên trên không đều cần nhờ đến quan hệ, Tề Đẳng Nhàn thế mà nói đặt trước thì liền đặt trước?
“Tính cách của con gái mình có chút giống mình, càng bắt nó làm cái gì thì trái lại nó sẽ càng phản cảm.”
"Vẫn phải từ từ chậm rãi, làm cho nó nhận biết được sự ưu tú của Dương Viễn Sơn thì tự nhiên nó sẽ sinh ra thiện cảm với cậu ta."
Danh Sách Chương: