Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 264

Lý Vân Uyển ở một bên nghe được thì hãi hùng khiếp vía, Tề Đẳng Nhàn vậy mà phải đưa tiền cho Hướng Đông Tinh, hơn nữa còn là năm mươi tỷ? Tên này lấy đâu ra nhiều tiền như vậy được?

Cô ta rất tò mò nhưng cũng không chen vào giữa đoạn đối thoại của hai người.

Tề Đẳng Nhàn nghĩ nghĩ, nói: “Thật ra tôi cảm thấy để cho bọn họ biết khó mà lui là tốt nhất, dù sao nhiều tiền như vậy đổ vào thị trường thì không biết sẽ có bao nhiêu doanh nghiệp vừa lẫn nhỏ bị ảnh hưởng.”

Nếu Hướng Đông Tinh không có tiền thì dễ nói, thế cục nghiêng về một bên, tập đoàn hướng thị nị nuốt gọn.

Nhưng trong tay Hướng Đông Tinh có tiền thì lại không giống nữa, một trận đại chiến có một không hai này không biết sẽ liên lụy tới bao nhiêu xí nghiệp.

Tuy rằng Tề Đẳng Nhàn rất muốn vả mặt Ngọc Tiểu Long nhưng cũng có tâm từ bi, không muốn nhiều người vì trận chiến ‘thần tiên đánh nhau’ này mà tan cửa nát nhà.

“Hoà bình là dựa vào đánh mà thành chứ không phải chỉ việc cầu là được, mấu chốt phải xem bọn họ làm thế nào đã.” Hướng Đông Tinh bình tĩnh nói.

Nói chuyện một lúc thì Hướng Đông Tinh mượn thẻ ra vào của Tề Đẳng Nhàn, sau đó lái xe rời khỏi, cũng nói cho Tề Đẳng Nhàn biết khi nào cô dùng thì sẽ nói trước cho hắn biết.

Tề Đẳng Nhàn nhớ tới mấy lời nói kai của Ngọc Tiểu Long thì hơi lắc đầu cười, lẩm bẩm nói: “Núi Thái Sơn đè đầu sao?”

“Chỉ sợ thời điểm cô ép xuống lại phát hiện bên dưới chính là Tôn Đại Thánh, trực tiếp xốc ngược Thái Sơn cô lên thôi.”

Lý Vân Uyển hơi khó chịu nói: “Tôi còn chưa có thẻ ra vào mà anh cứ đưa cho Hướng Đông Tinh như vậy rồi!”

Tề Đẳng Nhàn cười cười: “Cô không cần thẻ, cô chỉ cần đến lúc nào là tôi đều sẽ ra mở rộng cửa lúc ấy.”

Lý Vân Uyển cảm thấy mấy lời này có EQ rất cao, vì thì có chút tâm hoa nộ phóng.

vừa định chuẩn bị làm chút gì đó với Lý Vân Uyển thì Tề Đẳng Nhàn lại nhận được điện thoại của Tôn Thanh Huyền, nói là có một đại hội bái sư mời hắn nhất định phải tới, dù sao đi nữa cũng nhất định phải bái hắn làm thầy.

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy lão già đầu này cũng không dễ dàng gì, vì muốn học chút xíu từ chỗ hắn mà phải phô trương làm lớn như vậy, chính mình cũng không tiện từ chối cho lắm….

Chỉ có thể thở dài đồng ý.

Hầm rượu của Sở Vô Đạo ngày hôm nay bị Tề Đẳng Nhàn lấy ra đập hỏng không ít.

Uống đến mức vỏ chai lăn lộn đầy đất, ngủ từ khi nào cũng không biết.

Hôm sau lúc tỉnh lại, Tề Đẳng Nhàn mới phát hiện cả người Lý Vân Uyển đều dựa vào trong lòng mình ngủ, nhưng quần áo trên người lại một món cũng không thiếu, chẳng qua là có chút nhăn nhúm.

“Nhìn cũng khá đẹp đấy chứ, sờ cũng chỉ đến thế là cùng.”

Tề Đẳng Nhàn lấy tay từ trên đùi Lý Vân Uyển xuống, trong lòng lẩm bẩm một câu.

Lý Vân Uyển cũng xoa xoa hai mắt của mình tỉnh lại, phát hiện bản thân đang đeo trên người Tề Đẳng Nhàn nằm ở trên sofa thì hoảng sợ, vội vàng bật dậy, sau đó vỗ vỗ ngực: “Vẫn may vẫn may!”

“Vẫn may cái gì?” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được hỏi.

“Vẫn may anh không phải loại không bằng cầm thú!” Lý Vân Uyển híp mắt bật cười với Tề Đẳng Nhàn, cực kỳ đắc ý, cưới tới mức hoa chi loạn chiến*.

hoa chi loạn chiến: cười đến run rẩy cả người/cười đầy phóng túng, cười phá lên.

Khoé mắt Tề Đẳng Nhàn giật giật, nếu không phải tại tối qua uống quá nhiều thì hắn nhất định sẽ không bằng cầm thú thật, còn khẳng định cầm thú hơn cả cầm thú!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK