Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quỳ xuống gọi cha, rồi hẵng nói chuyện với tôi.”  

             Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy Kiều Thanh Vũ, sắc mặt bỗng trở nên lạnh lùng, lạnh nhạt nói.  

             Sắc mặt Kiều Thanh Vũ lập tức tối sầm lại, hôm qua khi ở Kiều gia, cô ta nói, nếu Tề Đẳng Nhàn đích thân thu mua được các hợp đồng , cô ta nhất định sẽ quỳ xuống gọi hắn là cha.  

             “Tề Đẳng Nhàn, bây giờ là lúc nào rồi, anh còn muốn làm loạn!” Kiều Thu Mộng bất mãn đẩy Tề Đẳng Nhàn ra, có chút tức giận.  

             Bây giờ tình hình không khác gì lửa cháy đến nơi, nếu không xử lý ổn thỏa, Kiều thị sẽ có thể phá sản, đến lúc đó, mọi người cũng phải kết thúc trò chơi rồi.  

             Kiều Quốc Đống cũng xuất hiện và nói: "Kiều Thu Mộng, cô là tổng giám đốc của cả một tập đoàn, cô có biết cô đã xúc phạm đến ai không! Thế nên cho dù cô dùng bất cứ cách nào đều phải làm cho Lâm tiểu thư tha thứ, cứu vãn danh dự và tổn thất của tập đoàn chúng ta”.  

             Kiều Thanh Vũ cười khẩy: “Kiều Thu Mộng, sao cô chỉ mang lại phiền phức cho tập đoàn vậy, mấy chính sách cô đưa ra lúc nào cũng có vấn đề, nếu cô mau chóng nhường chức, nói không chừng còn có thể xoay chuyển cục diện.”  

             Một số giám đốc điều hành cũng khẽ gật đầu.  

             "Tôi sẽ tìm Lâm Vãn Thu để giải quyết chuyện này, xin hãy cho tôi chút thời gian." Kiều Thu Mộng nói với sắc mặt khó coi.  

             Kiều Thanh Vũ xua tay nói: "Không cần, chúng tôi đã liên lạc với Lâm tiểu thư rồi. Cô ta nói, nếu hôm nay chúng tôi trói cô lại, đem cô đến nhà cô ta quỳ trước cửa ba ngày ba đêm, cô ta có thể cân nhắc để chúng ta có thể thương lượng lại."  

             Nói xong, Kiều Thanh Vũ vỗ tay một cái, một đám người đàn ông vạm vỡ lực lưỡng xuất hiện, như thể họ được đặc biệt dùng để đối phó với Kiều Thu Mộng.  

             Kiều Thu Mộng tái mặt, khóe miệng lộ ra vẻ cay đắng, nếu biết trước chuyện này, tối hôm qua cô ta đã không động vào Lâm Vãn Thu rồi.  

             Hơn nữa, dù mình có nói gì cũng phải trực tiếp kéo Tề Đằng Nhàn ra khỏi yến tiệc, không nên để hắn ở đó một mình.  

             "Lâm Vãn Thu? Cô ta cũng xứng sao!" Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói.  

             "Tề Đẳng Nhàn, anh có tư cách nói chuyện ở đây sao? Anh chỉ là con rể của chú tôi, là một thằng phế vật, suốt ngày chỉ biết gây chuyện."  

             "Chuyện lần trước, nếu không phải Ngọc tướng quân niệm tình cũ, một nhà chúng tôi đều bị anh hại chết rồi!"  

             “Cô câm miệng đi, tốt nhất là cô cùng Kiều Thu Mộng đi quỳ trước cửa nhà Lâm tiểu thư ba ngày ba đêm, cầu xin cô ta tha thứ! Nếu không, tôi sẽ tự tay đánh gãy chân của cô đó.”  

             Sắc mặt Kiều Thanh Vũ trở nên u ám, cô nhìn mấy người đàn ông lực lưỡng đó rồi nháy mắt.  

             Kiều Thu Mộng cúi đầu, hít một hơi rồi thở dài, bứt rứt nói: “Mấy người không cần ra tay, tôi tự đi được…  Tôi và Tề Đẳng Nhàn, sẽ đến nhà Lâm Vãn Thu quỳ cho tới khi cô ta tha thứ mới thôi!”  

             “Kiều Thu Mộng, quản thằng chồng phế vật của cô cho tốt đi!” Kiều Quốc Đống cũng nghiêm mặt, quát lớn.  

             Kiều Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng, nói: “Kiều Thu Mộng, cô nghe không hiểu Lâm tiểu thư nói sao? Cô ta muốn chúng tôi trói cô lại, bắt cô quỳ trước cửa nhà cô ta ba ngày, không phải để cho cô tự đi tới!”  

             “Cô nghĩ rằng những người hôm nay tôi mời đến đây là để trang trí sao?”  

             "Cô quỳ xuống để bọn họ trói, hay là để bọn họ động thủ đánh người đây?!”  

             Kiều Thu Mộng giật mình, nói: “Cả nhà mấy người có cần phải làm vậy không? Tôi muốn nói với ông nội!"  

             “Chuyện này là do ông nội sắp xếp đấy!” Kiều Thanh Vũ tỏ vẻ khinh thường, “Gần đây nhà mấy người đã gây ra biết bao nhiêu chuyện, khiến ông nội vô cùng bất mãn, cô còn mặt mũi nhắc tới ông nội sao?”  

             Kiều Thu Mộng nghe thấy vậy thì như bị sét đánh.  

             "Nhanh lên, trói bọn họ lại." Kiều Thanh Vũ lạnh lùng nói.  

             Mấy đám người lực lưỡng đó lập tức tiến lên, nhếch miệng cười thâm hiểm, trói một mỹ nhân yểu điệu như Kiều Thu Mộng, có thể sau này bọn họ sẽ có thể trở về chỗ cũ một phen!  

             Tề Đẳng Nhàn ung dung bước ra, dừng lại trước mặt Kiều Thu Mộng, thản nhiên nói: “Tôi xem ai dám!”  

             “Anh nghĩ anh là ai mà chúng tôi không dám?!” Kiều Thanh Vũ cười khẩy, "Không cần để ý hắn, nếu dám ngăn cản, cứ trực tiếp xử lý!”  

             Mấy tên đó sau khi nghe vậy, không phí quá hai câu, nhất định sẽ động thủ.  

             Kiều Thu Mộng nhìn Đẳng Nhàn lắc đầu và nói: “Anh ngăn cản bọn họ, đây là cách duy nhất để giải quyết vấn đề.”  

             Khi cô ta nói xong, khóe mắt bắt đầu đỏ hoe, oan ức cũng không thể nói.  

             Hôm qua, rõ ràng là Lâm Vãn Thu đã sỉ nhục cô còn hung hăng gây sự, nhưng bây giờ, mình còn phải bị người khác trói đến nhà cô ta để giải thích.  

             “Cút!”  

             Mấy tên đó vừa mới tiến lên, Tề Đẳng Nhàn hừ lạnh một tiếng.  

             Một tay của người đầu tiên vừa mới vươn ra, nhưng vừa quơ lên đã bị hắn nắm lấy, ngón tay cái của anh ta bị hắn bóp chặt và bẻ mạnh, nó bị gãy răng rắc.  

             Mấy người khác bắt đầu giận dữ, xúm lại vây quanh định tấn công hắn, kết quả không thấy Tề Đẳng Nhàn ra đòn như thế nào, bọn họ người thì che họng, che bụng, không thì cũng ôm bắp chân lăn lộn trên đất, kêu la thảm thiết.  

             “Nghĩ gì? Ngay trước mặt tôi mà muốn bắt nạt Thu Mộng?” Tề Đẳng Nhàn cười khinh bỉ.  

             Những người đàn ông vạm vỡ đó đều bị Tề Đẳng Nhàn hạ gục một cách dễ dàng, điều này khiến mọi người của Kiều thị không khỏi sợ hãi.  

             Kiều Thanh Vũ nổi trận lôi đình nói: “Tề Đẳng Nhàn, chuyện của Kiều gia chúng tôi mà anh cũng dám ngăn cản, hơn nữa Kiều Thu Mộng cũng đã chấp nhận chịu trói rồi, anh còn muốn chống cự!”  

             “Chuyện này tôi sẽ nói lại với ông nội, để ông nội đuổi Kiều Thu Mộng ra khỏi Kiều gia!”  

             Tề Đằng Nhàn lạnh lùng nói, “Chỉ là đối phó với Lâm Vãn Thu còn cần Thu Mộng phải quỳ xuống? Không nói không được, mấy người đúng thật là đồ ngu.”  

             Vừa nói xong, hắn vươn tay, nắm lấy lấy cổ tay Kiều Thu Mộng, nói: “Chuyện này chúng tôi sẽ tự giải quyết, nhưng tuyệt đối tôi sẽ không để cô ấy quỳ."  

             "Ha ha, các người tự giải quyết? Anh dùng cách gì để giải quyết?"  

             “Anh xem bộ dạng anh thế nào, ngoại trừ quỳ lạy Lâm tiểu thư, anh còn làm được gì?”  

             “Tên họ Tề kia, mẹ nó anh chẳng qua chỉ là một tên côn đồ bạo ngược, bản lĩnh thì không có, còn muốn người khác bao che cho mình? Lần này anh gây ra chuyện lớn như vậy, không có Ngọc tướng quân giúp đỡ, Kiều Thu Mộng anh bảo vệ được sao?”  

    Khuôn mặt của Kiều Thanh Vũ đầy sự châm chọc và chế giễu, lời nói ra càng ngày càng khó nghe.  

             Tề Đẳng Nhàn thờ ơ, “Người nên xin lỗi không phải Thu Mộng, mà là Lâm Vãn Thu.”  

             “Ha ha ha, thật nực cười!” Kiều Quốc Đống liên tục lắc đầu, “Còn kêu Lâm tiểu thư xin lỗi? Cậu cho rằng cậu là ai? Cậu xứng sao?”  

             Kiều Thanh Vũ cười nhạo nói, "Nếu anh có thể khiến cô Lâm tiểu thư phải xin lỗi, tôi sẽ quỳ xuống và kêu anh bằng cha!"  

             Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ta một cách kỳ lạ, chậm rãi nói: "Theo lý mà nói, cô phải kêu tận mấy lần rồi đấy."  

             Kiều Thanh Vũ bị lời nói của hắn làm cho mặt đỏ bừng, tức giận đến mức hét lên: “Lâm tiểu thư bằng lòng cho mấy người quỳ trước cửa ba ngày đã là đại ơn đại đức mà mấy người nên cảm ơn rồi! Bây giờ, lại còn tương kế muốn bắt cô ta phải xin lỗi ngược sao?”  

             “Đi thôi, Thu Mộng, chúng ta đến gặp Lâm Vãn Thu, giải quyết chuyện này.” Tề Đẳng Nhàn giữ chặt Kiều Thu Mộng rồi đi ra ngoài.  

             Mọi người trong Kiều gia và quản lý cấp cao của tập đoàn đều tỏ ra lạnh lùng và giễu cợt, như Kiều Thanh Vũ nói, Tề Đẳng Nhàn lấy cái gì giải quyết?  

             Một người như hắn, ở trước mặt Lâm Vãn Thu, đến cả đánh rắm còn không có tiếng!  

             Vừa bước ra khỏi công ty, Kiều Thu Mộng đã hất tay Tề Đẳng Nhàn ra, tuyệt vọng nói: “Anh đang làm gì vậy! Lâm Vãn Thu thực sự không phải là người mà chúng ta có thể đắc tội., trên mạng bây giờ xảy ra chuyện gì anh không thấy sao?”  

             “Thà bị trói quỳ trước cửa nhà cô ta van xin còn hơn là phá sản, cả nhà phải ngủ ngoài đường đúng không?”  

             “Tôi chẳng qua cũng chỉ là bỏ qua chút mặt mũi...”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK