Chương 408
Nhưng mà, điều cô ta không biết chính là, Sở Vô Đạo chẳng qua chỉ là đối thủ cô ta tự tưởng tượng thôi, người thực sự chặn đường cô ta, là Tề Đẳng Nhàn mà cô ta chưa bao giờ để mắt tới.
Tề Đẳng Nhàn ngồi xe của Dương Lệnh Quang đến, thời điểm ra ngoài mới há hốc mồm, biết thế đã gọi người đến đón.
Đi được một đoạn, phát hiện căn bản là không bắt được xe, định đi trở về, lại ngại quay lại đường cũ phiền phức.
Bỗng nhiên, một chiếc xe chậm rãi dừng lại ở ven đường, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt tái nhợt của Sở Vô Đạo.
Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy gương mặt này, nhe răng cười, chuẩn bị tiến lên.
Sở Vô Đạo lại lộ vẻ trống rỗng nhấn chân ga đến kêu lên ầm ầm, tăng vận tốc động cơ quay, hiển nhiên là chuẩn bị đi bất kỳ lúc nào.
“Nhị đương gia, cậu đừng tới đây, tôi sợ cậu.” Sở Vô Đạo cười hắc hắc, nói.
“Tiểu tử nhà anh, đem bán tôi, hiện tại biết sợ rồi?” Tề Đẳng Nhàn híp mắt, nhe răng trợn mắt mà cười, mười phần sát khí.
Sở Vô Đạo vội vàng nói: “Tôi thật sự đã hoàn toàn rời khỏi giang hồ, hơn nữa Phó lão quyền cao chức trọng, để ông ấy thiếu cậu một ân tình, trong tương lai cậu về đế đô cũng tương đối thuận tiện.”
Tề Đẳng Nhàn không cho ý kiến, tuy rằng Sở Vô Đạo nói xuôi tai, nhưng điều này cũng không cản trở hắn kéo người xuống xe đánh cho một trận.
Sở Vô Đạo nhìn thấy dáng vẻ ngo ngoe rục rịch kia của Tề Đẳng Nhàn, tay đã vươn ra đặt trên hộp số, chỉ cần có chỗ hơi không thích hợp, lập tức phóng đi chạy lấy người.
“Anh xuống xe đi, tôi bảo đảm sẽ không đánh anh.” Tề Đẳng Nhàn cười vẫy vẫy tay, nói.
Sở Vô Đạo quyết đoán mà lắc lắc đầu, bụng dạ Tề Đẳng Nhàn có bao nhiêu đen tối anh ta biết rất rõ ràng, nếu anh ta xuống xe, hơn phân nửa là không chạy thoát được một trận đòn hiểm.
Sở Vô Đạo nói: “Nhị đương gia, rốt cuộc thì Phó Lão cũng từng là cấp trên cũ của tôi, tôi không thể không bán cho ông ấy phần ân tình này. Thấy cậu ở chỗ này, tôi cũng an tâm rồi, mọi chuyện hơn phân nửa là đã đàm phán thành công.”
Tề Đẳng Nhàn híp mắt, cười nói: “Đúng vậy, đàm phán thành công rồi.”
Khi nói chuyện, hắn đi tới sát bên cạnh xe.
“Nhị đương gia, tôi đi trước, chúng ta có duyên gặp lại!” Sắc mặt Sở Vô Đạo biến đổi, vội vàng chỉnh hộp số.
Chân anh ta lúc nãy vẫn luôn đạp chân ga, cho nên vận tốc quay của động cơ rất nhanh, một lần này, xe lập tức rầm một tiếng liền trực tiếp xông ra ngoài, tốc độ nhanh đến không bình thường!
Tề Đẳng Nhàn cho dù có muốn đuổi theo, cũng chỉ có thể nhìn đám bụi bay mà than thở, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Tạm thời buông tha cho tiểu tử nhà anh, lại có lần sau, thế nào tôi cũng phải đánh gãy chân!”
Có thể nhìn ra Sở Vô Đạo khôi phục bình thường, đi ra khỏi nhà tù U Đô, Tề Đẳng Nhàn vẫn rất .
Chẳng qua, bị anh ta bán cho Phó Phong Vân, chuyện này làm cho Tề Đẳng Nhàn rất khó chịu.
Nhưng Sở Vô Đạo quá cảnh giác, trước sau đều không xuống xe, Tề Đẳng Nhàn có tức giận cũng không phát tiết được.
Thời điểm Tề Đẳng Nhàn trở về đến công ty, vừa lúc gặp được Kiều Thu Mộng lái xe lại đây.
Kiều Thu Mộng tới nơi này để xử lý công vụ, rốt cuộc Thiên Lại Tư Bản cũng cho Tập đoàn Kiều thị một ít cơ hội hợp tác.
Kiều Thu Mộng đầy cõi lòng toàn là mong chờ mà đi vào nơi này, sau khi nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, gật gật đầu, nói “Tôi tới nơi này đưa ít tài liệu, ký hợp đồng.”