Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Vương Kiếm Thành suýt chút nữa thì tức chết, cái tên này đúng là loại cặn bã mà! Nếu như để Ngọc Tiểu Long nhìn thấy tấm ảnh chụp kia thì sau này anh ta cũng không còn mặt mũi nào mà ba hoa khoác lác về bản thân trước mặt Ngọc Tiểu Long nữa rồi.  

 

 

“Chúng ta đi thôi!” Từ Ngạo Tuyết quay sang nhìn Tề Đẳng Nhàn rồi nói. “Tôi đói rồi, chúng ta đi tìm gì đó bỏ bụng đã rồi tính tiếp.”  

 

Vậy nhưng Vương Kiếm Thành đã trông thấy Lôi Tuyết Kiều và người của nhà họ Lôi đang bước đến sau lưng bọn họ, anh ta không nhịn được mà nở một nụ cười lạnh lẽo rồi nói: “Người của nhà họ Lôi đã đến đây rồi, các người đừng hòng kiếm cớ chuồn mất!:  

 

Lôi Tuyết Kiều bị Từ Ngạo Tuyết tát cho một cái đau điếng, hơn nữa Vương Kiếm Thành lại còn bị hai người bọn họ treo ngược lên rồi đánh cho một trận, dĩ nhiên là cô ta cực kỳ giận dữ rồi, cô ta ngay lập tức quay về nhà họ Lôi tìm kiếm viện binh.  

 

“Bố ơi, người phụ nữ kia chính là người đã tát cho con một cái đấy, còn có người đàn ông kia nữa, anh ta cũng uy hiếp con, với lại anh ta còn nói xấu nhà họ Lôi chúng ta kia kìa, ngày hôm nay bố tuyệt đối không thể bỏ qua cho bọn họ được!” Lôi Tuyết Kiều vừa chỉ tay vào Từ Ngạo Tuyết và Tề Đẳng Nhàn vừa nói bằng giọng điệu hết sức giận dữ.  

 

Bố của Lôi Tuyết Kiều, dĩ nhiên là Lôi Chấn Kỳ rồi.  

  Advertisement

Có điều Lôi Chấn Kỳ lại không hề tỏ ra giận dữ rồi phát tiết cơn giận ấy với Tề Đẳng Nhàn và Từ Ngạo Tuyết như trong tưởng tượng của Lôi Tuyết Kiều, ngược lại anh ta còn nhìn Vương Kiếm Thành với ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, thậm chí bên trong ánh mắt đó còn có cả sát khí nữa.

Vương Kiếm Thành đã được nhân viên công tác của khách sạn Thiên Địa giải cứu, hai người dìu anh ta mới có thể miễn cưỡng đứng vững.  

 

Một đòn hiểm này của Từ Ngạo Tuyết suýt chút nữa lấy mất nửa cái mạng của anh ta!  

 

"Bố, bố nhất định phải trút giận cho con với anh Thành!" Lôi Tuyết Kiều nói với Lôi Chấn Kỳ, giọng điệu mang theo ý cầu xin.  

 

Một ít nhân viên vây xem xem náo nhiệt sau khi nhìn thấy Lôi Chấn Kỳ, đều hít vào một hơi khí lạnh, Lôi gia cực kì khiêm tốn, rất ít khi đi lại bên ngoài.  

 

Nhưng lúc này đây, Lôi Tuyết Kiều bị đánh, làm kinh động tới Lôi Chấn Kỳ, có thể tưởng tượng được sẽ gây nên sóng gió động trời như thế nào!  

 

Trong lúc nhất thời bọn họ đều cảm thấy hai người  Tề Đẳng Nhàn và Từ Ngạo Tuyết này chết chắc rồi, lửa giận của Lôi gia, ở Hương Sơn nơi này chẳng ai có thể chịu đựng được.  

 

Vương Kiếm Thành cũng nói với Lôi Chấn Kỳ: "Chú Lôi, xin làm chủ cho bọn cháu!"  

 

Vẻ mặt Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng, cho dù Lôi Chấn Kỳ thật sự căm tức vì cô ta tát Lôi Tuyết Kiều một cái, cũng tuyệt đối sẽ không chĩa mũi về phía cô ta.  

 

Bởi vì, cô ta chính là người mời đại sư phong thủy Ngô Quốc Hoa đến cho Lôi gia.  

 

Hơn nữa, người đứng bên cạnh cô ta bây giờ còn là Tề Đẳng Nhàn, đối với Lôi gia mà nói chính là không đắc tội nổi quý nhân, dù sao còn phải dựa vào hắn ở trong trạch hai ba ngày, để đạt tới hiệu quả trấn trạch.  

 

"Cậu chính là Vương Kiếm Thành của Vương gia ở đế đô sao?" Lôi Chấn Kỳ nhìn Vương Kiếm Thành, thản nhiên hỏi.  

 

"Vâng, cháu chính là Vương Kiếm Thành!" Vương Kiếm Thành lập tức đồng ý nói, đối với người con trai cả của Lôi Thiên Tứ này, anh ta nhất định phải hành xử tôn kính.  

 

Trên mặt Lôi Chấn Kỳ lộ ra một nụ cười lạnh, hỏi: "Sử dụng con gái tôi như một công cụ, có phải cậu cảm thấy đầu óc của mình dùng rất tốt đúng không?"  

 

Vương Kiếm Thành sau khi nghe nói như thế, sửng sốt nói: "Chú Lôi, cháu thật sự không có ý này!"  

Lôi Tuyết Kiều vội vàng nói: "Bố, bố đừng hiểu lầm, anh Thành thật sự không coi con là công cụ mà! Là con tự nguyện muốn giúp anh ấy, hơn nữa, mụ già họ Từ này rất đáng giận..."  

 

 

Lôi Chấn Kỳ lập tức quay đầu phẫn nộ quát: "Con câm miệng cho bố! Cái đầu heo này, để cho người ta lợi dụng cũng không biết sao?"  

 

 

Lôi Tuyết Kiều bị Lôi Chấn Kỳ quát đến sắc mặt tái nhợt, cả người đều choáng váng.  

 

 

Cô ta được nuông chiều từ bé, ở trong Lôi gia rất được sủng ái, ở trong cuộc sống của cô ta, dường như sẽ không có ai quát cô ta như vậy.  

 

 

Vương Kiếm Thành nuốt nước miếng, trầm giọng nói: "Chú Lôi, cháu không có ý định dùng Tuyết Kiều làm công cụ, điều này, cháu có thể thề với trời."  

 

 

"Có phải như vậy hay không, trong lòng cậu không rõ sao? Muốn mượn danh tiếng Lôi gia của chúng tôi để ép Từ tiểu thư cúi đầu trước cậu? Cậu có biết Từ tiểu thư là khách quý của Lôi gia chúng tôi không, là quý nhân của Lôi gia chúng tôi!" Lôi Chấn Kỳ mỉa mai trào phúng nói.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK