Nhiếp Thanh Sơn không thay đổi sắc mặt, vung tay áo lên, đao ở trong tay chỉ trong nháy mắt đã không thấy đâu, cứ như làm ảo thuật.
Cảnh sát của Hương Sơn đã tới rồi, ông ta xách đao ở tay cũng không ổn lắm, dễ gây hiểu lầm.
Nếu người của sở cảnh sát Hương Sơn đã tới, mà chuyện này mà còn tiếp tục nữa, tất nhiên là không có khả năng.
Hoặc là nói, chuyện này đã làm loạn đủ lớn rồi, dù sao Lục Quy Hải cũng bị Hoàng Kỳ Bân đánh đến đầu đầy máu.
Một người là con trai của Hoàng Văn Lãng, một người là công tử của Lục phái.
Theo chuyện này mà nói, đã không liên quan đến việc tranh đấu nhỏ giữa đám con ông cháu cha nữa rồi, mà đã tăng lên cấp độ cao hơn rồi.
Mạnh Huyền Thông nói với Tề Đẳng Nhàn: "Tên mập mạp chết tiệt, coi như vận may của mày tốt, nếu không, hôm nay Nhiếp sư phụ nhất định đã chém đầu của mày xuống để ủ rượu cho tao rồi!”
Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói: "Thằng chó, chờ ngày đại hội võ đạo, tao sẽ đến hái đầu của mày!”
Mạnh Huyền Thông nghe xong không khỏi liên tục cười lạnh, nói: "Được, có can đảm thì mày cứ đến!”
Gã Mạnh Huyền Thông này đối với Dương Quan Quan không có ý tốt, Tề Đẳng Nhàn đối với hắn ta đã sớm nổi lên sát tâm rồi, ai dám đánh chủ ý với Thư ký Dương, vậy thì nhất định hắn phải lấy đầu của người kia.
Người dẫn đầu đội là Hoắc Đa.
Dù sao thì người có liên quan, thân phận đều không tầm thường.
Một thiếu chủ của tập đoàn Long thị bên đế đô, một Trần Tuấn Nghị của Châu báu Trần thị, còn có công tử Lục Quy Hải của Lục phái, với thiếu chủ Hồng Bang Mạnh Huyền Thông...
Hoắc Đa vừa dẫn đội lên, sắc mặt đã lập tức thay đổi, cũng không phải là do nhìn thấy Lục Quy Hải bị đánh đến đầu chảy máu mà anh ta kinh hồn bạt vía.
Mà là, anh ta lại nhìn thấy cái gã mập mạp chết tiệt "Lý Bán Nhàn"!
"Sao vẫn là anh?!" Hoắc Đa cảm giác miệng đầy hoàng liên, đắng đến nỗi không chịu nổi, nói ra bốn chữ như vậy với Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn không khỏi ngẩn người, nói: "Làm sao mà lại là tôi được? Lần này cũng không phải là do tôi ra tay, là A Bân ra tay, tôi chẳng qua là tới để ăn cơm mà thôi.”
Hoắc Đa vạn lần không tin, chỉ tại tên mập mạp chết tiệt này, mẹ nó, suốt ngày kiếm chuyện, chỉ cần có hắn ở đây, thì sẽ không có chuyện gì tốt cả!
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy mình rất oan uổng, anh đây cũng không làm ra chuyện xấu gì mà, chỉ thỉnh thoảng lừa bịp vài khoản tiền nhỏ để duy trì cuộc sống thôi, người của nhà nước này, có cần phải không chào đón mình như vậy không?
Trước kia Dương Lệnh Quang là người đứng đầu tỉnh Đông Hải, bây giờ là Cảnh sát Trưởng thành phố Hương Sơn - Hoắc Đa, chậc... Tề Đẳng Nhàn cảm thấy bọn họ đối với mình nhất định là có hiểu lầm gì đó!
Lục Quy Hải biết Hoắc Đa là người bên phe Hoàng Văn Lãng, lập tức đen mặt nói: "Cảnh sát Trưởng Hoắc, anh nhìn vết thương trên đầu tôi đi, tất cả đều là bị Hoàng Kỳ Bân đánh, anh nói xem chuyện này nên xử lý như thế nào?!”
Hoắc Đa nghe nói như vậy, trong lòng không khỏi nhảy dựng một phát!
Hoàng Kỳ Bân vậy mà lại đánh Lục Quy Hải? Con trai của người đứng đầu thành phố, đánh công tử của Lục phái? Haizz, chuyện náo loạn lần này không nhỏ một chút nào nha...
Mạnh Huyền Thông mỉm cười nói: "Tôi có thể làm chứng, còn có Tuấn thiếu gia của Châu báu Trần thị cũng có thể làm chứng nữa! Vừa rồi chính là Hoàng Kỳ Bân nổi trận lôi đình rồi đánh người khác, đánh Lục thiếu thành bộ dạng như này.”
Hoàng Kỳ Bân lại bình tĩnh nói: "Cảnh sát Trưởng Hoắc, là tôi ra tay, bởi vì bọn họ lừa gạt bạn bè của tôi. Họ vi phạm pháp luật trước, tôi chỉ đơn giản là bảo vệ lợi ích của bạn bè thôi!”
Hai bên thì bên nào cũng cho rằng mình đúng, hơn nữa thân phận còn nhạy cảm, Hoắc Đa tuy rằng thân là Cảnh sát Trưởng, nhưng cũng không dám thiên vị ai, miễn bị người khác nắm được nhược điểm, khi đó thì anh ta không xuống đài được nữa.
Danh Sách Chương: