Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 278

Sở Băng cười lạnh nói: “Thật đúng là thô bỉ bất kham, quả nhiên là người nghèo chí đoản. Thật không biết vì sao tập đoàn Hướng thị lại nhìn trúng một người có tố chất rác rưởi như cậu chứ?”

“Cũng khó trách vì sao mấy năm nay sinh ý của tập đoàn Hướng thị vẫn luôn không có gì khởi sắc, nói không chừng chưa tới hai tháng nữa sẽ bị chia cắt hết sạch đâu.”

“Xem ra anh mắt của Hướng tổng cũng thật chẳng ra gì cả!”

Người vây xem nghe thấy mấy lời đó thì không bình luận gì thêm, tập đoàn Hướng thị không phải là nơi mà bọn họ có thể trêu chọc vào được.

“Ngay cả tên Vương Hổ nguy hiểm kia rồi Từ Ngạo Tuyết kiêu ngạo thì sao? Nếu hai người bọn họ có thể chia cắt được tập đoàn Hướng thị thì kiếp sau tôi sẽ không phải là đàn ông.” Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói.

Mọi người nghe thấy lời này của hắn đều hít hà một hơi, thật sự là lời nói không mất tiền mua thì muốn nói sao cũng được, tên nhãi này dám đánh giá hai người Vương Hổ và Từ Ngạo Tuyết như vậy!

“Cậu là cái thứ gì mà dám đánh giá Từ tổng như vậy? Mau chóng quỳ xuống cho tôi!” Sở Băng tức giận nói.

“Không phải cậu rất ghét người khác lãng phí lương thực sao?”

“Bang!”

Sở Băng giơ tay lên, trực tiếp ném đi một mâm bánh kem nhỏ, sau đó một chân giẫm lên miếng bánh kem dưới đất.

Cô ta nâng chân mình lên cười nói với Tề Đẳng Nhàn: “Quỳ xuống, ngoan ngoãn ăn sạch bánh kem trên đây, tô có thể suy xét buông tha cho cậu.”

Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng, cúi xuống nhặt miếng bánh kem kia lên.

Kiều Thu Mộng thấy tình huống bên này không thích hợp, đã bước lên khỏi bể bơi, quấn khăn tắm đi về hướng bên này.

“Tề Đẳng Nhàn, sao lại thế này? Anh lại gây hoạ?” Kiều Thu Mộng thấy Tề Đẳng Nhàn chọc phải Sở Băng đại minh tinh này thì sắc mặt càng thêm khó coi.

Sở Băng chính là người đã lấy được ảnh hậu, thậm chí cũng đã từng quay hai bộ phim có nguồn vốn khủng ở nước Mỹ, thanh danh cực lớn, còn là người phát ngôn của tập đoàn Từ thị, nói không chừng ở Đế Đô còn có người che chở cho cô ta nữa.

Vừa lơ đãng một cái là Tề Đẳng Nhàn lại đi đắc tội với người ta, hơn nữa còn đắc tội với Sở Băng, trái tim Kiều Thu Mộng đều bang bang nhảy lên.

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời của Kiều Thu Mộng thì sắc mặt càng lạnh hơn, thậm chí còn cười với cô ta.

Mọi người thấy Tề Đẳng Nhàn nhặt bánh kem lên thì đều cười ha hả.

“Sợ, chung quy lại vẫn là sợ! Khí tràng của cô Sở là thứ mà hắn có thể đỡ được sao?”

“Mau chóng ăn đi, cậu cái đồ rác rưởi này cũng chỉ xứng ăn thứ đồ ăn ô uế như vậy thôi, đồ trên mặt bàn kia cậu một chút cũng không xứng được sờ vào.”

“Ăn nhanh lên, sau đó quỳ xuống lau tay nhận sai với cô Sở!”

Kiều Thu Mộng thấy một màn này thì sửng sốt, sau đó nói: “Cô Sở, giết người cùng lắm cũng phải cúi đầu xuống đất, không cần phải làm nhục người khác như vậy đâu?”

“Cô thì biết cái gì?”

“Sở Băng tôi cả đời băng thanh ngọc khiết, từ nhỏ lớn lên ở Đế Đô, dưới chân thiên tử, là người mà mấy người có thể so sánh được sao?”

“Hắn đụng phải tôi, mặc kệ là cố ý hay vô tình thì hắn đều phải thành khẩn xin lỗi cho tôi, nhận thức được sai lầm của mình!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK