Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Đẳng Nhàn đã sớm quen với đủ loại đạo lý trong miệng những người này.  

             Bất kể nơi nào cũng có quy luật mạnh được yếu thua, nếu nắm đấm của bạn mạnh thì đối phương sẽ nói chuyện đạo lý với bạn, nếu nắm đấm của bạn quá mềm yếu, vậy thì ngại quá, làm gì có đạo lý nào.  

             Có vẻ Đổng Thụy chính là loại người như vậy.  

             Đổng Thụy nhìn Tề Đẳng Nhàn, nói: “Có súng thì giỏi lắm sao? Bây giờ không còn là thời đại một người một súng có thể ngang ngược hống hách khắp nơi được nữa.”  

             “Tôi sẽ cho cậu một cơ hội được sống sót rời khỏi sơn trang Vân Đỉnh.”  

             “Cậu hãy tự dùng súng bắn bỏ chân mình rồi tự vả miệng mình một trăm cái đi.”  

             “Rồi tôi sẽ thả cậu ra ngoài.”  

             Ông ta cao hơn một mét tám, cơ thể lại mập mạp, mang lại cảm giác cực kỳ dữ dằn, khi nói chuyện lại tạo ra áp lực vô cùng mãnh liệt.  

             Dương Viễn Sơn ở một bên cười gằn: “Hắn không thể dễ dàng rời đi như vậy đâu, tôi đã gọi điện thoại cho trưởng phòng Vương thuộc cục An ninh quốc gia rồi! Ông ấy sẽ đến và xử lý nghiêm minh vụ việc này ngay thôi.”  

             Đổng Thụy ồ lên một tiếng, nói: “Thì ra là vậy, có điều đây là địa bàn của tôi nên mọi người phải tuân theo luật lệ của tôi.”  

             “Cậu cứ làm theo những gì tôi đã nói đi, tôi có thể bỏ qua cho cậu, về phần trưởng phòng Vương xử lý cậu ra sao thì đó sẽ là chuyện của anh ta.”  

             “Nếu cậu không làm thì chỉ sợ sẽ không đợi được đến lúc trưởng phòng Vương tới xử lý cậu đâu.”  

             Đám thuộc hạ mà Đổng Thụy mang theo cũng nhìn Tề Đẳng Nhàn, trên mặt là nụ cười đắc thắng.  

             “Còn không mau ra tay đi? Chẳng lẽ mày còn đang đợi Đổng quản lý tự ra tay xử lý mày à?”  

             “Đổng quản lý không mấy khi cho người khác cơ hội đâu đấy, mày phải biết quý trọng, tranh thủ thời gian đi.”  

             “Đổng quản lý khoan dung độ lượng nên mới đồng ý để lại cái mạng chó của mày, mày còn không mau quỳ xuống hành lễ ba quỳ chín lạy để tạ ơn?”  

             Dương Phỉ Phỉ đứng cạnh đó xem, vô cùng hả giận, cái tên Tề Đẳng Nhàn lúc nào cũng coi trời bằng vung, cuối cùng hôm nay cũng có người trị được hắn, phỏng chừng hắn không kiêu ngạo nổi nữa rồi!  

             “Tôi cũng cho ông một cơ hội, quỳ xuống rồi bò ra ngoài cửa đi, lúc đó tôi sẽ bỏ qua cho ông.” Tề Đẳng Nhàn nói.  

             Lời nói của hắn khiến tất cả mọi người sửng sốt.  

             Khuôn mặt của Đổng Thụy cứng đờ, sau đó ông ta bật cười ha ha: “Được lắm, trước giờ chưa từng có ai dám nói như thế với tôi, cậu là người đầu tiên đấy!”  

             Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, giơ tay, một cái tát giáng xuống nhanh như chớp!  

             “Chát!”  

             Tiếng vang cực kỳ lớn, Đổng Thụy bị tát lảo đảo vài bước, suýt thì ngã oạch xuống.  

             “Ra vẻ cái con mẹ chúng mày à? Tao thực sự không thích mấy thằng thích ra vẻ như chúng mày đâu đấy.” Tề Đẳng Nhàn hùng hổ nói, vừa nói vừa bước tới túm lấy cổ áo Đổng Thụy.  

             “Buông Đổng quản lý ra!”  

             Đám thuộc hạ của Đổng Thụy không khỏi kinh hãi, tất cả đều phẫn nộ thét lên, giơ súng nhắm vào Tề Đẳng Nhàn.  

             Tề Đẳng Nhàn lấy một tấm thẻ ra từ trong túi áo, đặt trong lòng bàn tay mình rồi đập bốp một cái vào miệng Đổng Thụy.  

             “Mày mở con mắt ra mà nhìn cho kỹ giúp ông đây xem, cái này có phải thẻ ra vào Vân Đỉnh Thiên Cung không?” Cú đập của Tề Đẳng Nhàn khiến miệng Đổng Thụy đầy máu, đến cả răng cũng rụng ra.  

             Đổng Thụy đau đớn hét lên, nhưng sau khi nhìn rõ tấm thẻ ra vào trong tay Tề Đẳng Nhàn thì sắc mặt ông ta lập tức biến đổi.  

             Thứ mà Tề Đẳng Nhàn đang cầm lúc này thực sự là thẻ ra vào “Vân Đỉnh Thiên Cung”!  

             “Vân Đỉnh Thiên Cung” là biệt thự độc nhất vô nhị trong sơn trang Vân Đỉnh, trước đây đã được bán lại cho Sở Vô Đạo với giá hai tỷ tròn!  

             Phải biết, ngay cả Ngọc Tiểu Long cũng từng muốn mua nhưng không mua được.  

             Tề Đẳng Nhàn buông Đổng Thụy ra, lạnh lùng hỏi: “Mày còn muốn vênh váo nữa không? Vênh nữa cho tao xem nào?”  

             Đổng Thụy khiếp sợ nhìn thẻ ra vào trong tay Tề Đẳng Nhàn, cơ thể run bần bật.  

             Gương mặt Dương Viễn Sơn âm trầm, anh ta nói: “Đổng quản lý, Vân Đỉnh Thiên Cung là do Sở Vô Đạo mua lại, chắc chắn tên này đã lấy trộm thẻ ra vào của anh ta!”  

             Đổng Thụy không dám lên tiếng đáp lại câu nói ấy, Sở Vô Đạo là ai cơ chứ? Ai lại có năng lực đi trộm thẻ ra vào của anh ta?  

             Những thuộc hạ của Đổng Thụy cũng đều hạ súng xuống, mặt cả đám đều chuyển màu tái mét, nói không nên lời.  

             “Nói đi?” Tề Đẳng Nhàn giơ tay vỗ vỗ hai gò má mập mạp của Đổng Thụy, thản nhiên cất lời.  

             “Tôi… Tôi sai rồi!” Đổng Thụy vội vàng cúi đầu nói lời xin lỗi, cơ thể không ngừng run lên như cầy sấy.  

             Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn lại thực sự là chủ nhân của “Vân Đỉnh Thiên Cung”!  

             Chắc hẳn Sở Vô Đạo đã âm thầm chuyển nhượng lại biệt thự này cho hắn, có điều, bất kể ra sao, người có thể sống trong “Vân Đỉnh Thiên Cung” cũng không phải người mà một tên quản lý quèn như ông ta có thể trêu chọc được.  

             Nếu chuyện này được báo cáo với cấp trên thì sợ là các sếp thậm chí còn nảy ra ý định muốn diệt trừ ông ta không biết chừng.  

             “Sai rồi à? Sai rồi là xong à?”  

             “Ban nãy chúng mày bảo tao thế nào nhỉ?”  

             “Con người tao ấy, rất ít khi cho kẻ khác cơ hội. Mày phải biết quý trọng, phải quỳ xuống hành lễ ba quỳ chín lạy mà tạ ơn đi.”  

             Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Đổng Thụy, bàn tay cầm thẻ ra vào liên tục vỗ nhè nhẹ vào mặt ông ta, biểu cảm rét lạnh như băng tuyết.  

             Nhất thời Đổng Thụy nín thở, quay đầu hung hăng lườm nguýt mấy tên thuộc hạ lắm mồm.  

             Lời mà chúng vừa nói ban nãy lại bị Tề Đẳng Nhàn trả hết cho ông ta, đúng là họa từ miệng mà ra!  

             Dương Quan Quan nhìn Tề Đẳng Nhàn với vẻ mặt sùng bái, cô ta tưởng tượng một ngày nào đó mình cũng có thể trở nên oai phong như hắn vậy, có thể không sợ hãi bất cứ kẻ nào hay bất cứ chuyện gì.  

             “Thưa ngài Tề…” Đổng Thụy há miệng, dường như muốn giải thích gì đó.  

             “Quỳ xuống, bò ra ngoài cửa. Đừng nhắc đến việc nổ súng, dù tao có mang đại bác ra đây thì mày cũng không có tư cách xen vào!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói.  

             Trước mắt bao nhiêu con người, Đổng Thụy thấy mình có hơi mất mặt.  

             Tề Đẳng Nhàn cau mày: “Sơn trang Vân Đỉnh của chúng mày là do ai nắm giữ? Số điện thoại của ông chủ chúng mày là bao nhiêu?”  

             Nghe vậy, Đổng Thụy lập tức quỳ xuống bộp một tiếng.  

             Người sống trong sơn trang Vân Đỉnh đều là những người có thân phận rất cao hoặc rất giàu có, huống chi là người sống trong “Vân Đỉnh Thiên Cung”.  

             Một người có thể khiến Sở Vô Đạo chắp tay chuyển nhượng một căn nhà như thế, sao ông ta có thể trêu vào được?  

      “Bò ra đi!”  

             Tề Đẳng Nhàn chỉ tay về phía cửa, nói với gương mặt không cảm xúc.  

             Nếu cái tên Đổng Thụy này giở đạo lý ra nói chuyện với hắn thì hắn cũng sẽ dùng đạo lý đáp lại, nhưng nếu đối phương không muốn bàn về đạo lý thì cũng chẳng có lý do gì để hắn nương tay.  

             Mọi người đều nói tốt xấu gì cũng phải chừa lại một con đường, mai sau còn gặp lại.  

             Nhưng dường như Tề Đẳng Nhàn không có ý định chừa lại đường cho bất cứ ai, từ trước đến nay phong cách hành động của hắn đều rất quyết đoán tuyệt tình.  

             Đổng Thụy lập tức bò ra cửa biệt thự bằng cả hai tay lẫn hai chân.  

             Cảnh tượng ấy khiến Dương Phỉ Phỉ và Dương Viễn Sơn ngẩn người… Đổng Thụy oai phong lẫm liệt mà lại bị Tề Đẳng Nhàn bắt cút ra khỏi nơi này bằng tư thế bò nhục nhã!  

             Không chỉ vậy, hóa ra Tề Đẳng Nhàn thực sự là chủ nhân hiện tại của “Vân Đỉnh Thiên Cung”! Từ bao giờ mà căn biệt thự ấy được Sở Vô Đạo chuyển nhượng lại cho hắn?  

             Trong giờ phút này, hơi thở của cả hai đều trở nên nặng nhọc.  

             Đổng Thụy bò ra khỏi biệt thự, thấy đám thuộc hạ của mình vẫn đang ngẩn tò te đứng đó thì lập tức đen mặt, giận dữ hét lên: “Chúng mày còn ở trong đấy làm gì nữa? Đợi ăn cơm à?!”  

             Vậy là lũ thuộc hạ của Đổng Thụy cũng vội vàng chạy ra ngoài cửa.  

             “Đổng quản lý, chúng ta thực sự sẽ mặc kệ chuyện này sao? Tôi thấy vị kia hung dữ quá, chắc cậu ta sẽ không thực sự xuống tay giết chết Dương thiếu gia đâu nhỉ…” Có người không nhịn được mà thấp giọng nói.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK