Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 999

Tề Đẳng Nhàn ngủ một giấc thoải mái dễ chịu, ngày hôm sau cũng dậy rất sớm, sau đó đi tới công viên Sâm Hải.

Dương Quan Quan đã từng tới công viên này cùng Hoàng Sung, tự giác đứng lên ngồi xuống làm nóng người ở địa điểm mà Tề Đẳng Nhàn chỉ định.

Dương Quan Quan đã tới bước nhập môn, Hoàng Sung cũng có đôi chút tiến bộ, khiến cho Tề Đẳng Nhàn cảm thấy khá vui mừng.

“Hôm nay luyện tập không tồi, từ ngày mai, Dương Quan Quan dùng một nửa thời gian để đứng tấn, một nửa thời gian còn lại sẽ luyện quyền chính thức với tôi.” Sau khi kết thúc buổi huấn luyện ngày hôm nay, Tề Đẳng Nhàn mỉm cười dặn dò.

Nhưng Dương Quan Quan lại chẳng vui vẻ gì, cô ta dè dặt hỏi: “Tối hôm nay anh sẽ đi gặp Từ Ngạo Tuyết và Ngọc Tiểu Long có phải không?”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Cô biết rồi đấy à!”

Dương Quan Quan nói: “Tôi cũng đâu phải kẻ điếc, nhóm lãnh đạo của công ty đều bàn về chuyện này.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Đã biết rồi còn hỏi, cô không phải kẻ điếc, nhưng lại là một đứa ngốc!”

Dương Quan Quan tức khắc giận sôi máu, cả giận quát: “Anh có thể nói chuyện bình thường không hả, không làm được thì mau ngậm miệng lại cho tôi!”

Tề Đẳng Nhàn cười ha hả: “Thời gian không còn sớm nữa, mọi người đều đi làm đi, nếu đến muộn thì sẽ bị trừ lương!”

Hoàng Sung vừa định nói thêm gì, Dương Quan Quan đã nói: “Anh mau cút trước đi, tôi có chuyện phải nói với Tề tổng!”

Hoàng Sung nhún vai, lắc đầu bỏ đu.

“Anh nhất định phải sống sót quay về đây, nếu anh có thể về đây bình an vô sự, tôi sẽ…”

Dương Quan Quan mím môi, vẻ mặt do dự, hai má ửng hồng.

“Cái gì?”

“Sẽ để anh sờ nữa một chút!”

Nói xong câu đó, cô ta quay lưng chạy thục mạng.

Tề Đẳng Nhàn sững sờ ngay tại chỗ, khí huyết sôi trào, chỉ với những lời này, hôm nay hắn nhất định phải cho Từ Ngạo Tuyết và Ngọc Tiểu Long một trận ra trò.

Từ Ngạo Tuyết đã tới nhà hàng từ sớm, hôm nay cô ta đã ra giá cao bao trọn nhà hàng này.

Một ông già khoảng chừng sáu mươi tuổi mặc áo dài màu đen đứng bên cạnh cô ta, sau lưng còn có một tay nảy màu đen, tay nải này dài khoảng chừng hơn một mét, trông có vẻ rất lớn, không biết bên trong chứa thứ gì.

Ông ta chính là người được cả Từ gia cung phụng, hơn hai mươi năm trước đã được giới võ lâm ở đế đô phong là “Thương Thần”, Từ Ngọc Giai!

Từ Ngọc Giai bình tĩnh lên tiếng: “Tiểu thư, trông cô có vẻ lo lắng, rất ít khi trông thấy cô như vậy.”

Từ Ngạo Tuyết cười nói: “Bác Từ, bác cũng nhìn ra sao! Xem ra gần đây trạng thái của tôi có vẻ không được ổn cho lắm nhỉ.”

Từ Ngọc Giai nói: “Không sao hết, hôm nay nhất định sẽ giải quyết dứt điểm được chuyện này, tên đó sang nhượng thì tốt, không sang nhượng thì cũng vậy, đều sẽ chấm hết vào ngày hôm nay.”

Hai người đang hàn huyên, bỗng nhiên có tiếng người trẻ trung vang vọng từ bên ngoài truyền vào, đây mới chỉ là tiếng cười, nhưng lại khiến cho ly thủy tinh trên bàn rung lắc, nước bên trong cũng loáng thoáng gợn sóng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK