Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1071

“Cười cái con mẹ cô!” Tề Đẳng Nhàn tỉnh táo lại, nhìn bọn người Diệp Phong đang cười nhạo hắn, vẻ mặt trở nên đen thui.

Lần bắt chuyện này thật thất bại, còn bị người ta lừa mất một ly rượu, thật sự là lỗ muốn chết.

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: “Không hổ là con gái nhà họ Triệu, quả thật thối tha, dáng vẻ không xinh đẹp gì mấy, lại dám so sánh với Dương quý phi.”

Từ Ngạo Tuyết khinh thường hắn: “Lời nói này của anh tỏa ra mùi chua loét, khiến người ta cảm thấy rất buồn nôn! Không thành công là chửi bới sau lưng người ta, đúng là đồ nhỏ nhen.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Nghĩ lại vẫn là Trần Ngư bình dị gần gũi, hứ, rảnh rỗi sẽ đến thăm cô ấy. Đáng tiếc Nam Dương quá nóng, nếu không cô ấy sẽ không mặc đồ đen…”

Khóe miệng Từ Ngạo Tuyết run rẩy, cô ta thật sự không hiểu trong đầu Tề Đẳng Nhàn rốt cuộc chứa một đống logic rác rưởi gì nữa.

Ăn chơi uống rượu rất vui vẻ, nhưng mà điều khiến hai em gái người lai đáng tiếc là Tề Đẳng Nhàn không đưa bọn họ đi.

Mã Hồng Tuấn còn cổ vũ bảo các cô không nên buồn bã, sớm muộn gì cũng có cơ hội.

Hai em gái đương nhiên biết những đãi ngộ đặc biệt hiện tại của mình đều nhờ vào mặt mũi của Tề Đẳng Nhàn, cho nên càng gấp gáp muốn bước lên thêm một bước, như vậy thì sẽ không phải lo chuyện cơm áo nữa.

Không có ai vui vẻ làm chuyện bản thân không muốn làm, nhưng vẫn phải bất lực vì sức ép của cuộc sống.

Lúc trước EQ của Tề Đẳng Nhàn thấp, không hiểu những đạo lý đối nhân xử thế, nhưng lúc trong tù hắn đã nghe những chuyện buồn chuyện khổ, cho nên hắn sẽ không tùy tiện xem thường người khác.

Cuộc sống đã đủ vất vả rồi, sao không khích lệ nhiều hơn, mà lại thích châm chọc khiêu khích chứ?

“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Từ Ngạo Tuyết căng thẳng, miệng ngập tràn mùi rượu, hôm nay cô ta uống không ít, nhưng không phải là uống rượu để giải sầu.

Sau đó, cô ta phát hiện Tề Đẳng Nhàn lại đưa cô ta đến trước cửa biệt thự của cô ta.

Chuyện này khiến cho cô ta lắp bắp ngạc nhiên, căn biệt thự này cô ta đã bán rồi.

Vì thế, cô ta lạnh lùng nói: “Căn phòng này tôi đã bán rồi, anh đến đây làm gì? Cẩn thận bị người ta tố cáo xâm nhập gia cư bất hợp pháp.”

Tề Đẳng Nhàn lấy một tấm thẻ ra, hắn thản nhiên nói: “Căn phòng này là tôi mua đấy, sau này cô có thể đến đây sống bất cứ lúc nào.”

Sau khi nói xong, hắn ném thẻ ra vào cho Từ Ngạo Tuyết.

Từ Ngạo Tuyết càng suy sụp hơn nữa, không nghĩ đến chuyện cô ta âm thầm bán biệt thự lại bị Tề Đẳng Nhàn chú ý, nhưng hắn lại không nói một tiếng mà mua lại nó từ cô ta.

Tiền bán nhà, đương nhiên Từ Ngạo Tuyết đã dùng để bù vào lỗ thủng, mặc dù lỗ thủng quá lớn, nhưng trước mắt được chút nào hay chút ấy vậy.

Trong phòng vẫn trống trơn như trước, Tề Đẳng Nhàn mua phòng rồi, nhưng vẫn không mua thêm nội thất.

Dựa vào tính cách của Từ Ngạo Tuyết, có lẽ cô ta sẽ làm ra được chuyện đó, cho dù hắn mua đủ rồi, cô ta cũng có thể bán sạch.

Bản thân hắn không phải người coi tiền như rác, dùng tiền của bản thân để trả nợ cho Từ Ngạo Tuyết đúng không?

“Vào đi!” Tề Đẳng Nhàn mặc kệ Từ Ngạo Tuyết đang ngơ ngác, trước cửa phòng ngủ, đẩy mạnh sau lưng cô ta, sau đó vang lên một tiếng rầm, đóng cửa lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK