Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 763

Long Tông Toàn thật không hiểu được Dương Viễn Sơn và Tống Chí Mai lấy dũng khí ở đâu để nói Tề Đẳng Nhàn như vậy, ít nhất là hiện tại ông ta không có dũng khí này.

“À ha ha, Dương thiếu gia và bà Tống nói quá lời rồi, mọi người nếu cùng ngồi chung trên một cái bàn vậy hẳn là có duyên, chính là bạn bè rồi!” Long Tông Toàn lớn tiếng nói.

Lúc này hai người kia mới không tiếp tục giáo huấn Tề Đẳng Nhàn nữa, sau đó họ gật đầu rồi câm miệng.

Tề Đẳng Nhàn vừa buông lỏng tay Long Tông Toàn ra lại lập tức vồ lại, có lẽ là hắn muốn kêu lên một tiếng anh em.

Dương Viễn Sơn nói với Tề Đẳng Nhàn “Cậu còn không cảm ơn giám đốc Long nhanh lên? Giám đốc Long khó có lúc được hiền hoà như vậy, đây quả là phúc phận của cậu đấy! Không phải ai cũng có tư cách được giám đốc Long gọi là bạn bè đâu!”

Lúc này Long Tông Toàn trong lòng đã nghĩ tới cả chuyện nhét thuốc nổ vào cái đầu chó của Dương Viễn Sơn, tên này không thể nói bớt đi được sao? Cứ phải hại chết ông đây rồi mới vừa lòng đúng không?

“Vâng, vâng, vâng cảm ơn giám đốc Long.” Tề Đẳng Nhàn cười cười, nhẹ nhàng vỗ trên vai của Long Tông Toàn một cái, sau đó hắn trở lại vị trí ngồi của mình.

Dương Viễn Sơn và Tống Chí Mai không biết Tề Đẳng Nhàn lợi hại như thế nào nhưng Lý Vân Uyển lại rất rõ ràng. Cô ta cảm thấy thái độ đối xử của Long Tông Toàn với Tề Đẳng Nhàn hơi kỳ lạ.

Vì thế, cô ta hỏi trực tiếp vấn đề trong lòng mình ra hy vọng nhận được câu trả lời.

“Giám đốc Long cũng là người đế đô mà, Từ Ngạo Tuyết cũng vậy, ông ta biết tôi lợi hại không phải là điều bình thường à?” Tề Đẳng Nhàn tùy tiện bịa một câu lừa cho qua chuyện.

Bằng trực giác phụ nữ, Lý Vân Uyển nhận thấy chỉ sợ việc này không phải đơn giản như Tề Đẳng Nhàn nói, tuy vậy cô ta cũng không suy nghĩ nhiều thêm.

Biết thì cứ biết thôi, chẳng lẽ giữa hai thằng đàn ông còn có chuyện gì nữa chắc?

Tề Đẳng Nhàn thấy Lý Vân Uyển không còn nghi ngờ, trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở hắt ra, may mà mình phản ứng nhạy bén, may mà lần trước Long Tông Toàn bị hắn làm cho sợ phá gan, nếu không phải vậy thì chuyện hôm nay sẽ khó giải quyết đây.

Đặc biệt là bà Tống Chí Mai- mẹ của Lý Vân Uyển, bản thân bà ta đã đanh đá lại còn luyện võ. Nếu động tay chân thì hắn nên đánh trả hay là ngồi im mới được cơ chứ?

Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng sờ cằm mình, bưng chén cơm lên tiếp tục chuyên chú ăn. Chỉ cần Long Tông Toàn không làm lộ hắn thì chuyện gì cũng dễ nói.

“Có vài người ấy à, da mặt thật là dày, bản thân rõ ràng biết không có bản lĩnh gì lại cứ muốn chen vào tầng lớp xa hoa mới được!” Tống Chí Mai thở dài, khẽ lắc đầu.

Long Tông Toàn cười miễn cưỡng, ông ta cảm giác từ lỗ chân lông mình toát ra mồ hôi lạnh.

“Các người có thể sống yên bình một chút không? Ông đây vẫn muốn sống lâu hai năm đấy!” trong lòng Long Tông Toàn âm thầm kêu to.

Cũng may Dương Viễn Sơn và Tống Chí Mai cũng không nói thêm gì nữa làm Long Tông Toàn nhẹ nhàng thở ra. Ông ta chủ động bưng lên chén rượu bắt đầu làm nóng bầu không khí.

Chờ rượu uống qua ba vòng, Tống Chí Mai mới quát Lý Vân Uyển “Vân Uyển, sao còn không mau mời giám đốc Long một chén rượu?”

Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, hắn hơi khó chịu. Hắn không thích để Lý Vân Uyển đi mời rượu ai cả, chẳng qua, hôm nay không phải sân nhà hắn, hắn cũng không tiện nói cái gì.

Long Tông Toàn trông thấy bộ dáng khó chịu của Tề Đẳng Nhàn, ông ta lập tức giật mình một cái rồi cười ha hả bảo “Không cần không cần, hôm nay là sinh nhật tiểu thư Vân Uyển mà, sao lại để Vân Uyển mời rượu được chứ?”

Ngược lại Lý Vân Uyển hào phóng bưng lên chén rượu, nói “Giám đốc Long, tôi kính ông một ly, trước tiên uống hết vì kính trọng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK