Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Hiện tại ông đang cần huy động đủ vốn để cùng Dương Quan Quan bắt đầu dự án này, nếu như không có đủ tiền, tỷ lệ vốn của chủ sở hữu chắc chắn sẽ thấp, điều này khác xa so với dự kiến ​​ban đầu của ông.  

 

“Chú Từ, chú đang thiếu bao nhiêu tiền?”Tề Đẳng Nhàn thấy Hứa Trường Ca cúp điện thoại, liền tiến tới hỏi.  

 

“Mấy trăm triệu, nếu muốn bán trà viên để bù vào thì cũng chỉ bán được khoảng mấy trăm tệ." Hứa Trường Ca cười nói.  

 

Một bên Triệu Tân Lan lạnh giọng, nói: "Anh có hỏi cũng không giúp được gì, vậy thì hỏi làm cái chi? Lão Hứa, nếu không thì để tôi gọi Hà thiếu gia tới đây ăn một bữa cơm, để chúng ta dễ bề nhờ Hà thiếu gia giúp đỡ chuyện này!"  

 

Hứa Trường Ca nghe vậy liền không vui nhíu mày, nói: "Hà Định Khôn đến đây không phải là vì chuyện với con gái của chúng ta sao? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không được để chuyện công chuyện tư lẫn lộn vào nhau! Chuyện làm ăn thì ra làm ăn, chuyện yêu đương kết hôn của con gái thì ra chuyện của con gái!”  

  Advertisement

Triệu Tân Lan cả giận nói: "Tôi làm tất cả những thứ này không phải đều là vì cái nhà này sao? Nếu công việc kinh doanh của ông thành công thuận lợi, nhất định sẽ tiến lên một tầm cao mới! Để con gái hy sinh một chút vì thành công chung của cả gia đình thì nó thiệt thòi lắm sao?”  

 

Hứa Trường Ca không muốn nói chuyện dông dài với người phụ nữ này nữa, ông là người đi lên từ đáy xã hội, Triệu Tân Lan cũng vậy, lăn lộn bao lâu nay, cách nhìn nhận vấn đề của ông về mọi thứ đã khác, tốt lên từng chút một, nhưng Triệu Tân Lan thì vẫn mãi không chịu thay đổi.  

 

Từ điều nhỏ nhặt này cũng có thể qua đó thấy được nhân phẩm của Hứa Trường Ca, từ đầu đến cuối, cho dù tầm nhìn của Triệu Tân Lan đã không còn theo kịp bước chân và địa vị của ông, nhưng ông chưa bao giờ quên ân nghĩa giữa hai người, vẫn một lòng đối đãi với bà như cũ.  

 

Lúc này Hứa Ức Vĩ cũng tình cờ đi ra, nghe được cha mẹ lại bởi vì chuyện của mình mà nổi lên tranh chấp, âm thầm thở dài.  

 

Trong nội tâm cô kỳ thật cũng đang rất rối rắm, không biết rằng mình nên nghe theo sự an bài của cha mẹ, hay là nên mặc kệ chuyện môn đăng hộ đối mà đi tìm một người đàn ông có thể làm cho trái tim mình rung động.  

 

Cô nhịn không được nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái.  

 

Kỳ thật, cô có ấn tượng khá tốt về Tề Đẳng Nhàn, dù sao thì một người đàn ông có tính chính nghĩa và hài hước như vậy không phải là dễ gặp trong đời.  

 

Đáng tiếc duy nhất chính là người này không có xuất thân tốt, còn là người Nam Dương, ngoại hình lại… còn có chút mũm mĩm hơn người.  

 

Cô đang ở trong tình trạng và độ tuổi có phần bối rối về tương lai vô định trước mặt.  

 

Vào buổi chiều hôm nay, ông chủ Quan - kẻ đã gây ra thảm họa ngày hôm qua, đúng như dự đoán, đã gọi điện cho Tề Đẳng Nhàn, nói rằng ông ta muốn nhờ Tề Đẳng Nhàn đứng ra can thiệp và sẵn sàng trả 50 triệu nhân dân tệ…  

 

Tề Đẳng Nhàn nghe xong, không nói một lời nào mà ngay lập tức cúp máy luôn, năm ngàn vạn, đuổi ăn mày sao, ca môn một khi đã ra tay, lần nào chẳng ra giá hơn 100 triệu?  

Ông chủ Quan sửng sốt một lúc, nhưng cũng không có gọi điện thoại lại nữa.  

 

 

Đồng thời, Tề Đẳng Nhàn để cho Trần Ngư bên kia xử lí công việc và thành lập một công ty dược phẩm ở Nam Dương cho bản thân cô ấy, đồng thời sử dụng nguồn lực của nhà họ Trần để thiết lập các vỏ bọc khác nhau để tránh bị phát hiện.  

 

 

Hắn cũng có chú ý thấy rằng Cục An ninh quốc gia bên kia không còn theo dõi hắn nữa, điều này càng khiến hắn thoải mái thả lỏng không ít.  

 

 

"Hãy giải quyết vấn đề trước mắt đã, sau đó đi tìm Quan Quan và Hoàng Sung." Tề Đẳng Nhàn tính toán hết mọi thứ trong lòng, mạch suy nghĩ sắp xếp tất cả đâu ra đấy, vô cùng rõ ràng.  

 

 

Hắn lại liên lạc với Lý Vân Uyển đã ra nước ngoài, hiện tại đang ở Mỹ, đã tránh khỏi tai mắt, Tề Đẳng Nhàn muốn liên lạc với cô cũng không tạo ra nguy hiểm gì lớn.  

 

 

Sau khi điện thoại được kết nối, Lý Vân Uyển tức giận nói: "Anh có biết tôi đã đợi anh gọi cho tôi bao lâu rồi không? Tôi chỉ sợ rằng một ngày nào đó nhấc máy sẽ nghe thấy tin tức anh ợ ra rắm! Tôi đã ở Hoa Kỳ được một thời gian dài, vậy mà bây giờ anh mới chịu liên lạc với tôi!"  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK