Chương 437
Lời vừa nói đến môi, anh ta liền cảm thấy một làn gió mát thổi tới trước mặt, vù một tiếng, một mũi tên trực tiếp cắm xuống nền đất bên cạnh anh ta, gò má cũng bị mũi tên làm xước.
Vì thế lời vừa đến miệng liền vội vàng nuốt vào trong.
“Tôi thả anh ta ra , anh ta dám làm gì”.
Trong tay của Tề Đẳng Nhàn , không biết từ bao giờ đã có thêm một cây cung, lúc này, vẫn đang duy trì tư thế giương cung bắn tên.
Đối mặt với sự hăm dọa đến tính mạng, Triệu Mộng Long thực sự không dám ra lệnh cho đám bảo vệ của anh ta xông lên, anh ta cảm thấy Tề Đẳng Nhàn là một kẻ mất trí có thể làm bất cứ điều gì.
Dương Quan Quan và Kiều Thu Mộng lo lắng, cảm thấy rằng vực thẳm đang ở ngay trước mắt, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, họ sẽ bị đập thành từng mảnh.
“Cậu ta còn muốn nói chuyện với Triệu Hắc Long tiên sinh sao? Tôi thấy não của cậu ta bị úng nước rồi. Cậu ta dày vò em trai của Triệu Hắc Long tiên sinh như vậy, lại còn muốn lấy lòng anh ta?”
“Triệu Mộng Long là em trai ruột của Triệu Hắc Long, bị cậu ta đánh đến thảm hại như vậy, tôi cá lát nữa Triệu Hắc Long đến, chắc chắn sẽ đem cậu ta ra phân thành từng mảnh”
“Đúng vậy… Hôi trưởng Triệu Hắc Long đúng như tên gọi của anh ta, anh ta nổi tiếng là tàn nhẫn, ai khiêu khích anh ta đều sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
Mọi người đều lắc đầu, cho rằng thả Triệu Mộng Long không phải là một quyết định đúng đắn của Tề Đẳng Nhàn.
Trước mắt hắn, đúng thật chỉ có một con đường, đó chính là bắt Triệu Mạnh Long làm con tin, dẫn người rời đi câu lạc bộ Thượng Động, sau đó lập tức bỏ chạy, chạy càng xa càng tốt.
Bây giờ, hắn ngạo mạn thả Triệu Mộng Long ra, hơn nữa còn nói sẽ ngồi đợi Triệu Hắc Long đến nói chuyện với hắn?
Hắn nghĩ mình là cái gì?
Kiều Thu Mộng nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh có thể đừng giả bộ, đừng kiêu ngạo như thế có được không? ”
“Chuyện lần trước, ân tình Triệu Hắc Long nợ anh đã chấm dứt rồi!”
“Hơn nữa, lần này người anh động vào chính em trai của anh ta, lại còn đánh hắn đến thảm hại như vậy”.
“Anh cảm thấy Triệu Hắc Long sẽ kiên nhẫn ngồi xuống và nói chuyện tốt với anh sao?”
“Tên khốn kiếp, anh hại chết chúng tôi rồi!”
Lý Vân Uyển ho khan một tiếng, nói: “Mộng Mộng, đừng nóng nảy như vậy, cứ để anh Tề xử lý đi! Hơn nữa, chuyện này không phải lỗi của anh ấy, em trách anh ấy làm gì?”
Kiều Thu Mộng tức giận đến mức muốn cười nhạo lại, nhưng thấy Dương Quan Quan gật đầu thay lời Lý Vân Uyển, cô ấy chỉ có thể nuốt giận.
Cô ấy không ngờ rằng hai người bạn thân nhất sẽ có quan điểm trái ngược với cô ấy vì Tề Đẳng Nhàn
Cảm giác bị phản bội, thậm chí bị cô lập tự phát sinh.
Dương Quan Quán cũng hết cách rồi, thay vì quỳ xuống van xin thà tin Tề Đẳng Nhàn dù sao đôi bên cũng chỉ vì cùng chung một chữ”Tử”.
Triệu Hắc Long rất nhanh đã đến nơi, Dương Phỉ Phỉ đã trực tiếp ra hoan nghênh anh ta.
“Cô Dương”. Sau khi Triệu Hắc Long nhìn thấy Dương Phỉ Phỉ, vẻ mặt vô cùng tôn kính
Ma Đô Dương gia, sức ép của bốn chữ này đến cả Triệu Hắc Long, kẻ thống trị khu vực Trung Hải, khi gặp cũng phải khách sáo
Dương Phi Phi gật đầu nói: “Hội trưởng Triệu, anh đến thật quá đúng lúc…”