Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Park Sung Sin cũng không biết tên vệ sĩ nào ra tay trước, hất mạnh con dao trong tay anh ta rơi xuống đất, sau đó dùng đôi chân to nặng của mình giẫm lên nó, không cho anh ta cả cơ hội để thở!  

             Park Sung Sin đường đường là một thiếu gia của tập đoàn Thượng Tinh, vậy mà lại bị một đám người thô bạo vây quanh, giẫm đạp, đây là trò đùa gì vậy chứ!  

             “Tỉnh trưởng Dương mau cứu tôi!” Park Sung Sin kêu lên thảm thiết, đã bị đánh cho vỡ đầu chảy máu.  

             Dương Lệnh Quang đen mặt giảng hòa: “Ngài Vinogradov, nơi này dù sao cũng là Hoa Quốc, tuy rằng ngài cũng là khách quý của chúng tôi, nhưng nếu như ra tay đánh người trên địa bàn Hoa Quốc chúng tôi chính là không tôn trọng pháp luật của chúng tôi!”  

             Vinogradov lại làm như không hề nghe thấy, chỉ hướng ánh mắt về phía Tề Đẳng Nhàn.  

             Lúc này Tề Đẳng Nhàn cũng nhoẻn miệng cười, hắn cũng không muốn khiến Dương Lệnh Quang rơi vào thế khó liền nói: “Nho Lão à, thôi bỏ đi vậy!”  

             Lúc này Vinogradov mới giơ tay lên, bảo thủ hạ của mình lui ra.  

             Dương Lệnh Quang cảm thấy dở khóc dở cười, cho dù ông ta là tỉnh thưởng của Đông Hải, nhưng lời nói lại chẳng có sức nặng bằng Tề Đẳng Nhàn.  

             “Hừ hừ hừ…” Park Sung Sin nằm trên mặt đất che đi bụng mình, gập người thành con tôm, run rẩy liên hồi.  

             Vị đại thiếu gia của Thượng Tinh khi nãy vẫn còn kiêu căng ngạo mạn, nhưng bây giờ trên người chỗ nào cũng có dấu chân, dáng vẻ chật vậy này khiến cho người ta vừa thấy nực cười lại vừa thấy đáng thương.  

             Vinogradov thở dài nói: “Trẻ người non dạ, lần sau ra đường nhớ đừng có càn rỡ như vậy, nếu không thì còn phải ăn đòn dài dài.”  

             Park Sung Sin cả giận nói: “Vinogradov, ông quá vô lễ!”  

             Vinogradov lại thờ ơ đáp: “Hoan nghênh tới tìm tôi gây phiền phức, nhưng hy vọng cậu có thể chịu được hậu quả của việc đó!”  

             Nghe được lời này, Park Sung Sin cũng run bần bật!  

             Thượng Tinh vừa mở được một vài chi nhánh ở Tuyết Quốc, đảm nhiệm một cơ sở xây dựng trạm tín hiệu của Tuyết Quốc, hơn nữa sau này còn định mở rất nhiều nhà xưởng, từng bước tiến vào thị trường Tuyết Quốc.  

             Nếu như anh ta chọc giận Vinogradov, vậy thì đối phương chỉ cần phất tay một cái, đuổi cổ Thượng Tinh khỏi Tuyết Quốc, vậy thì có lẽ anh ta sẽ bị người của Thượng Tinh bóp chết!  

             Thượng Tinh có thể coi là một tập đoàn công nghệ nổi tiếng hàng đầu thế giới, quốc gia nào cũng ước ao bọn họ tới đầu tư, nhưng Tuyết Quốc lại không như vậy, điều này xuất phát từ “văn hóa dân tộc” của bọn họ, một lời không hợp thì sẽ động tay động chân ngay.  

             Vinogradov là một kẻ giảo hoạt, đương nhiên sẽ không để một tên tép riu như Park Sung Sin uy hiếp, trong mắt ông ta, đây chỉ là một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch, không đáng nhắc tới.  

             “Hôm nay có tỉnh trưởng Dương ở đây, nếu không tao nhất định phải để Nho Lão đánh chết mày.” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói với Park Sung Sin.  

             Sắc mặt Park Sung Sin đen nhẻm, tức không chịu nổi, cay cú mà chẳng làm được gì.  

             Bản thân là khách ngoại quốc, nhưng Tề Đẳng Nhàn mời tới người đáng sợ hơn, có tiếng nói hơn. Nếu như anh ta tiếp tục tỏ ra thượng đẳng, có lẽ sẽ thật sự bị Vinogradov đánh chết!  

             Park Sung Sin không dám nói lời nào, ủ dột cúi đầu.  

             “Cút đi, còn ở lại để người ta mời cơm à?”  

             “Nhớ cho kỹ, Từ Ngạo Tuyết không phải người mà loại rác rưởi như mày có thể động vào, cô ấy bây giờ thuộc về tôi.”  

             Tề Đẳng Nhàn đút hai tay vào túi quần, đứng nhìn Park Sung Sin đang nằm vật vã dưới đất, tuyên bố một lời cuối cùng.  

             Park Sung Sin bò dậy, không nói hai lời mà bỏ đi mất dạng.  

             “Ngài Park à, chuyện hôm nay tôi xin chân thành tạ lỗi, nhưng người đánh ngài lại là Vinogradov…” Dương Lệnh Quang cũng xoay người đuổi theo, thấp giọng giải thích với Park Sung Sin.  

             So với Park Sung Sin, Vinogradov rõ ràng là kẻ không thể đắc tội hơn cả, có lẽ tiền của người ta không nhiều bằng tiền của Thượng Tinh, nhưng sức ảnh hưởng của người ta rất đáng sợ đó!  

             Bây giờ Hoa Quốc và Tuyết Quốc có hợp tác vì lợi ích, gần như đều phải tiếp xúc với mấy ông trùm này, bất kể người nào cũng không được đắc tội.  

             Ví dụ như chiến cơ kiểu mới FF-199 của Hoa Quốc, linh kiện lắp ráp của bọn họ hầu hết đều được nhập khẩu từ Tuyết Quốc. Nếu như đắc tội trùm sò, vậy thì chuyện này sẽ ảnh hưởng đến lợi ích quốc gia, không cá nhân nào bù đắp được.  

             “Nhị đương gia, tôi còn tưởng cậu gặp phải chuyện lớn gì nữa chứ, cuối cùng chỉ là chuyện cỏn con này thôi à? Dạy dỗ một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mà cũng để lão già này phải ra tay sao!” Vinogradov tỏ vẻ bất mãn với Tề Đẳng Nhàn.  

             Ông ta cảm thấy Tề Đẳng Nhàn gọi mình tới đây chẳng khác nào dùng dao mổ trâu để giết gà.  

             Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ cười bảo: “Người ta là khách quý ngoại cuốc, tôi không động thủ được, nếu không đã vặt đầu tên đó rồi.”  

             Vinogradov nói: “Tôi không nghi ngờ cậu không có năng lực này, dù sao cha của cậu cũng đã khiến tôi mở mang tầm mắt.”  

             Vinogradov đương nhiên đã từng gặp Tề Bất Ngữ, còn bị ông làm cho thán phục.  

             “Tôi rất tò mò, rốt cuộc Tề Đẳng Nhàn đã đả động ngài bằng cách nào, sao ngài lại quay lưng với Từ gia?”  

             “Nếu Từ gia bắt tay chống lại Cổ Tân Tư Cơ, tôi nghĩ chuyện này đồi với ngài Vinogradov mà nói chắc chắn là một món hời lớn!”  

             “Hơn nữa, Cổ Tân Tư Cơ chi ra năm mươi tỷ USD, có lẽ ông ta sẽ gặp khó về mặt tài chính, đây rõ ràng là cơ hội ngàn năm có một mà.”  

             Từ Ngạo Tuyết đột nhiên mở miệng, cô ta nói bằng ngoại ngữ tiêu chuẩn, có vẻ trình độ hơi kém hơn Trần Ngư đôi chút, nhưng cũng không nghe ra lỗi phát âm nào.  

             Vinogradov nhàn nhạt nói: “Cô gái nhỏ à, cô chính là Từ Ngạo Tuyết của Từ gia kia sao?”  

             “Tôi từng nghe về câu chuyện của cô, rất ghê gớm, nhưng dù sao cũng vẫn còn non nớt.”  

             “Thứ Từ gia có thể cho tôi, Nhị đương gia cũng có thể!”  

             “Nhưng thứ Nhị đương gia có thể cho tôi, Từ gia chưa chắc đã đưa ra được.”  

             Từ Ngạo Tuyết hỏi: “Ngài có thể đưa ra ví dụ không?”  

             Vinogradov nói: “Ví dụ như cái mạng già này của tôi, nếu không nhờ ông Tề Bất Ngữ ra tay cứu giúp, e rằng tôi đã bị đám tạp chủng KGB kia làm thịt cả trăm lần rồi!”  

             Tề Đẳng Nhàn cảm thấy cha mình cũng thật là đáng nể, mất tích mấy năm nay, thì ra là chạy đến nơi khổ hàn như Tuyết Quốc, thậm chí còn kết duyên với ông trùm lớn Vinogradov này.  

        Từ Ngạo Tuyết nhíu mày, không nói thêm gì nữa.  

             “Uống với nhau vài ly nhé?” Vinogradov mỉm cười kéo tay Tề Đẳng Nhàn.  

             “Được thôi, uống vài ly nào!” Tề Đẳng Nhàn nghĩ một lát, không hề từ chối.  

             Vừa chuẩn bị ra ngoài, con trai của Vương Vạn Kim – Vương Đông cũng thong dong bước tới.  

             Cửa hàng trưởng đã bị dọa cho sợ mất mật, nhìn thấy Vương Đông thì càng hoảng hốt hơn.  

             “Đóng cửa hàng này đi, tôi không thích cửa hàng trưởng ở đây.” Tề Đẳng Nhàn nhẹ giọng sai bảo.  

             “Vâng thưa Tề tổng!” Vương Đông thấp giọng nói.  

             Sau đó cậu ta khiếp sợ nhìn Từ Ngạo Tuyết bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, trong lòng chỉ còn lại sự thán phục. Tề Đẳng Nhàn là người đàn ông có thể thu phục cả người phụ nữ như Từ Ngạo Tuyết, về sau nhà họ Vương nhất định phải ôm chặt cái đùi này!  

             Tề Đẳng Nhàn đưa Vinogradov đến quán rượu của Diệp Phong, sau đó còn bảo Diệp Phong gọi điện cho Mã Hồng Tuấn.  

             Mã Hồng Tuấn đương nhiên hiểu chuyện, vừa nghe điện thoại đã điều mấy em gái người lai lần trước phục vụ Tề Đẳng Nhàn tới đây.  

             Hơn nữa, hai người uống rượu với Tề Đẳng Nhàn, ông ta còn chưa đụng đến dù chỉ là một sợi tóc, trong khoảng thời gian này, ông ta bỏ tiền nuôi bọn họ, bọn họ không phải đi làm mà lương vẫn đều đặn.  

             Từ Ngạo Tuyết đám người trước mắt, cô ta vô cùng chán ghét, đặc biệt là trong bầu không khí toàn mùi thuốc lá này, cô ta cảm thấy rất buồn nôn.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK