Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Đẳng Nhàn lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn không thèm để ý tới cổ áo bị đối phương nắm lấy.

Thiên Lang thấy hắn không dao động thì hừ lạnh một tiếng, buông cổ áo hắn ra, tiện tay rút chốt an toàn của lựu đạn.

mọi người sợ tới mức vội vàng lùi về sau xa hơn, người đàn ông kêu Thiên Lang này quá khủng bố rồi.

Kiều Thu Mộng cũng đầy mặt lo lắng hói: “Làm sao bây giờ? Chúng ta nên làm gì bây giờ đây? Cái tên Tề Đẳng Nhàn này bị sao vậy chứ, vạn nhất bị nổ chết thật thì mình biết ăn nói như thế nào với trong nhà đây!”

Lý Vân Uyển cũng động dạng hãi hùng khiếp vía, cô ta biết rất rõ tính cách của Tề Đẳng Nhàn, tuyệt đối sẽ không bao giờ nhận thua ngay lúc này.

Nhưng lựu đạn kia đều là hàng thật giá thật đấy, vạn nhất nổ mạnh thì khẳng định chỉ có một con đường chết mà thôi.

Từ Ngạo Tuyết lạnh nhạt nhìn một màn này, Tề Đẳng Nhàn chết không đáng tiếc, nếu hắn không muốn quỳ xuống xin lỗi thì chỉ có một con đường chết này để đi mà thôi.

“Muốn dọa tôi sợ hả?” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm hỏi Thiên Lang.

“Cho cậu thời gian ba giây suy nghĩ!” Thiên Lang lạnh nhạt nói, đè ngón tay cái chỗ bảo hiểm mảnh đạn lại, tùy thời đều có thể thả lỏng.

Tề Đẳng Nhàn lại đột ngột ra tay đúng lúc này, bang một tiếng, trực tiếp đập rơi quả lựu đạn trong tay Thiên Lang xuống đất.

Thiên Lang còn chưa kịp phản ứng, Tề Đẳng Nhàn đã rút chốt bảo hiểm, sau đó nhẹ nhàng ném xuống bể bơi.

Thiên Lang thấy một màn như vậy thì sắc mặt biển đối, khiếp sợ nói: “Cậu thật sự không sợ chết?”

“Tôi đương nhiên sợ chết, nhưng mà tôi cũng không sợ làm ra vẻ.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc cười cười, niết lựu đạn ở trước ngực.

Mọi người đều ồ lên, hai người này là ai so với ai càng không muốn sống hơn?

Thiên Lang kéo lựu đạn ra uy hiếp Tề Đẳng Nhàn, Tề Đẳng Nhàn lại không thèm để ý trực tiếp cướp quả lựu đạn lại kéo chốt an toàn luôn.

Sắc mặt Thiên Lang hết xanh lại hồng, cả giận nói: “Cậu….Cậu con mẹ nó….”

“Cho anh ba giây suy nghĩ, thành thành thật thật quỳ xuống, nếu không tôi bảo đảm nổ chết anh!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói, ngón tay cái ấn ở trên mảnh đạn hơi buông lỏng một chút.

Từ Ngạo Tuyết cười lạnh nói: “Tề Đẳng Nhàn, anh hù dọa ai thế? Thiên Lang chính là người có tiếng là không muốn sống, cái thủ đoạn nhỏ này của anh có thể khiến anh ta sợ được sao?”

Vương Hổ cũng có chút hứng thú nhìn một màn này, nói: “Tên nhãi này là đang muốn tự đào mồ chôn mình hả?”

Nhưng Thiên Lang lại không hề kiên cường giống như Từ Ngạo Tuyết nói, trong nháy mắt trên trán chảy xuống mồ hôi lạnh.

Từ trước tới nay anh ta tự xưng là không muốn sống, thậm chí cũng dọa được không ít địch nhân, nhưng hiện tại gặp phải một người so với anh ta càng không muốn sống hơn.

“Muốn hay không chúng ta cùng so một chút, một hai ba cùng nhau buông tay?” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói, một tay túm được quần áo của Thiên Lang không cho anh ta lui về sau.

Cả người Thiên Lang đều run lẩy bẩy, khiếp sợ nói: “Cậu, cậu cậu cậu….”

“Tay của tôi sắp không ấn mảnh đạn này tiếp được rồi.” Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói.

“Bang!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK