Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 868

Những ngày sau đó, Tề Đẳng Nhàn phải chạy qua chạy lại giữa hai bên, một mặt trông coi quá trình huấn luyện của đại đội tiên phong thuộc sư đoàn 81, một mặt trông coi sự vụ của công ty mình.

Cũng trong khoảng thời gian ấy, Từ Ngạo Tuyết bắt đầu phát hiện ra rằng có điều gì không đúng lắm.

Tài lực của tập đoàn Hướng thị hình như thực sự không có giới hạn, dùng mãi không thấy cạn đáy?

Những công ty con của tập đoàn Hướng thị đang đứng trên bờ vực phá sản cũng dần dần hồi sinh, một số đã bị bóp ch3t thậm chí còn được Hướng Đông Tinh dùng một số tiền lớn để giúp hoạt động trở lại…

Hơn nữa ảnh hưởng từ cái chết của Vương Hổ vẫn chưa kết thúc, một nỗi lo vô hình bao trùm trên khắp liên minh kinh tế Từ thị.

Hôm nay, Hoàng Sung phát hiện một cơ hội lập công.

Anh ta trông thấy thư ký hội đồng quản trị của công ty là Dương Quan Quan được một chiếc xe đón đi đâu đó, hơn nữa biểu cảm của Dương Quan Quan có vẻ khá kỳ lạ.

“Đó là… Người của nhà họ Dương ở Ma Đô?!” Hoàng Sung cũng có một vài đường dây tin tức để tìm hiểu về bối cảnh của những người xung quanh, ít nhiều gì anh ta cũng biết đôi chút về thân thế của Dương Quan Quan.

Nhìn thấy Dương Viễn Sơn và Dương Phỉ Phỉ trên xe, Hoàng Sung hiểu ngay, nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra rồi!

Thực ra chừng nào bản thân vẫn còn chưa trở nên mạnh mẽ thì Dương Quan Quan cũng không muốn có bất cứ liên hệ gì với nhà họ Dương ở Ma Đô nữa.

Có điều lần này là hai người Dương Phỉ Phỉ và Dương Viễn Sơn chủ động tìm tới gặp cô ta.

Hơn nữa họ còn nói, nếu cô ta không đi theo họ thì họ sẽ đổ bỏ tro cốt của mẹ cô ta.

Dương Quan Quan bị hai người họ nắm lấy điểm yếu, đành nhắm mắt lên xe đi cùng.

Chiếc xe một đường chạy về hướng sơn trang Vân Đỉnh.

Dương Quan Quan ngồi ở phía sau, có chút bối rối không biết nên ứng phó thế nào, tay chân cũng chẳng biết đặt vào đâu.

“Không ngờ nền tảng của tập đoàn Hướng thị lại vững chắc như vậy, nếu không sử dụng một số biện pháp thì chỉ sợ ba tỷ mà nhà họ Dương chúng ta đặt vào Từ Ngạo Tuyết sẽ đổ sông đổ biển hết.” Dương Viễn Sơn nói, sắc mặt âm trầm.

“Phải đấy… Thế nên bọn chị mới tìm đến em gái Quan Quan nè!” Dương Phỉ Phỉ vừa cười ha ha vừa quay đầu lại nói với Dương Quan Quan.

Dương Quan Quan chỉ thấy sởn tóc gáy, hai người kia rốt cuộc đang có âm mưu gì?

Dương Quan Quan không nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc hai người muốn làm gì? Nói thẳng ra không được hay sao?”

Dương Phỉ Phỉ biến sắc, lạnh giọng nói: “Đừng có hỏi nhiều, lát nữa bọn tao sẽ nói! Mày còn lắm mồm nữa thì tao đổ tro mẹ mày đi ngay bây giờ luôn đấy.”

Dương Quan Quan giận tới nỗi mặt đỏ bừng bừng, cả người run bần bật, không ngờ đối phương lại uy hiếp cô ta bằng thủ đoạn vô liêm sỉ như thế.

Có điều trong lòng cô ta cũng cảm thấy hơi buồn bã, bởi vì từ khi mẹ cô ta bỏ đi, cô ta và mẹ đã không còn liên lạc.

Đột nhiên nghe được chuyện mẹ mình đã qua đời từ miệng Dương Phỉ Phỉ và Dương Viễn Sơn, cô ta nhất thời có chút ngẩn ngơ, bao nhiêu cảm xúc phức tạp hòa vào nhau, cảm giác buồn bã cũng theo đó mà xuất hiện.

Đến cửa một biệt thự thuộc quyền sở hữu của Dương Viễn Sơn, chiếc xe ngừng lại.

Dương Quan Quan theo chân hai người kia bước vào biệt thự.

“Ký đi.” Dương Viễn Sơn bỗng nhiên lấy ra một hợp đồng đặt trước mặt Dương Quan Quan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK