Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời yêu cầu Triệu Mộng Long khiến sắc mặt của tất cả mọi người ở đó đều trở nên tái nhợt, Không ngờ cách trừng phạt của anh ta, lại độc đáo đến thế.  

             Dương Phỉ Phỉ thế mà lại vỗ tay khen ngợi: “Hay lắm, không ngờ hội trưởng Triệu lại sáng tạo như vậy, tôi thích điểm này ở anh, vậy dùng cách này để dạy dỗ cậu ta đi”.  

             Cô ta đã biết trước dáng vẻ của Tề Đẳng Nhàn bị Triệu Mộng Long bắn thành cây sàng.  

             “Triệu Mộng Long là quán quân cấp tỉnh của một giải đấu bắn cung nghiệp dư, chim ở trên trời, anh ta còn bắn hạ được, để anh ta bắn mười mũi tên? Chuẩn bị chờ chết đi.”  

             “Đáng đời, ai bảo tên kia ra vẻ không biết sống chết, bắn chết con ngựa quý của cô Dương, lần này, đến lượt cậu ta gặp xui “.  

             “Kỹ thuật bắn cung của Triệu Mộng Long là số một của tỉnh Đông Hải. Nỗ lực luyện tập mấy năm, Nói không chừng có thể cạnh tranh với các cung thủ chuyên nghiệp”.  

             “Tôi cá hội trưởng Triệu sẽ không bắn chết cậu ta, cùng lắm cũng chỉ biến cậu ta thành kẻ tàn phế mà thôi, để nửa đời còn lại nằm trên giường bệnh mà hối hận”.  

             Sau một hồi kinh ngạc,mọi người lại bắt đầu thảo luận ầm ĩ, từng người một mang theo ánh mắt giễu cợt hướng về phía Tề Đẳng Nhàn, thậm nghĩ sắp có kịch hay để xem rồi.  

             Sắc mặt dương quăn quăn trắng bệch đến mức có chút dọa người, nói: “hội trường Triệu.......Tất cả mọi chuyện đều do tôi mà ra, xin anh hãy bỏ qua cho bạn của tôi, có gì thì cứ để tôi chịu trách nhiệm”.  

             “Một con đ ĩ như mày, có chịu trách nhiệm nổi không ?”  

             “Là ai đã cho mày cái sự tự tin đó, lại có thể nói ra những lời huênh hoang như thế ?”.  

             Dương Quan Quan nghe xong những lời Dương Quan Quan  nói, liền trực tiếp cười lớn, trên mặt hiện lên đầy sự khinh bỉ.  

             Triệu Mộng Long  cầm cung tên trong tay, nói: “ quần áo của cô ra phải để mọi người chiêm ngữơng, nếu mọi người cảm thấy vui vẻ, tôi có thể cân nhắc”.  

             Kiểu Thu mộng nhẫn nhịn, nói: “Làm người thì làm việc gì cũng nên chừa đường lui cho người khác các người có cần ức hiếp người quá đáng vậy không? Nói thế nào thì Dương Quan Quan  cũng cùng chung huyết thống với cô mà Dương phỉ phỉ? “.  

             “Cùng chung huyết thống? Tôi khinh! Cô ta chính là nỗi nhục nhã của Dương Gia chúng tôi” Dương Phi Phỉ khoanh tay cười lạnh nói.  

             Tề Đẳng Nhàn đưa tay lên ngoáy tai,không vui, đáp: “Đây là loại ngôn th ô tục gì thế? “.  

             Vậy thì như thế này đi! Cậu tên là Triệu Mộng Long đúng không? Tôi không cho cậu một cơ hội”  

             “Tôi có quen biết với anh cậu, Triệu Hắc Long”.  

             “Cậu thích người khác c ởi đồ ra cho cậu xem?”  

             “Vậy cậu qua đó c ởi đồ của Dương Phỉ Phỉ ra cho mọi người chiêm ngưỡng, tôi có thể nể mặt anh trai cậu mà bỏ qua cho cậu là lần này”  

             Sau khi Tề Đẳng Nhàn  nói xong, hiện trường bùng nổ ngay lập tức.  

             Mọi người đều dùng ánh mắt kì quái hướng về Tề Đẳng Nhàn.  

             Ngay cả Dương Phỉ Phỉ và Triệu Mộng Long cũng vô cùng ngạc nhiên.  

             Sắc mặt Kiều Thu Mộng trắng bệch, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn  điên rồi, lần trước cô ta từng nhìn thấy Hắc Long nhượng bộ Tề Đẳng Nhàn, nhưng sau đó Tề Đẳng Nhàn đã nói rằng đó là vì từng chăm sóc Triệu Hắc Long trong tù.  

             Sự việc lần trước cũng đã qua rồi, chút tình nghĩa ấy cũng chấm dứt.  

             Vậy mà bây giờ hắn dám nói ra những lời huyênh hoang như thế?  

             Triệu Mộng Long là em trai ruột của Triệu Hắc Long, Triệu Hắc Long sẽ vì chút tình nghĩa kia mà bảo vệ hắn, không hướng về em trai của mình ư ? Sao điều đó có thể xảy ra được chứ?  

             Dương Quan Quan cũng sửng sốt nhìn Tề Đẳng Nhàn, từ nhỏ đến lớn, cô ta bị những người liên quan đến Dương Gia bắt nạt không ít, thỉnh thoảng ở bên ngoài cũng có người đi đường tốt bụng nó đỡ, chỉ là bất kể là ai ngay cả do thám của sở kiểm sát sau khi biết đối phương là người của Dương Gia liền giả vờ như không nhìn thấy gì hết.  

             Tề Đẳng Nhàn là người đầu tiên sau khi biết thân phận của đối phương vẫn dám đứng ra thay cô trút giận.  

             “Cậu điên rồi sao? Ăn nói nhố nhăng như vậy? Não bị úng nước à?”  

             “Đồ tạp chủng, bắn chết ngựa của tôi, mà còn dám nói những lời sỉ nhục tôi vậy à?”.  

             “Xem ra, cậu thật sự không để Dương gia ở Ma Đô chúng tôi vào mắt”  

             “Đừng nói là cậu quen biết hội trưởng Triệu, cho dù cậu quen biết chủ tịch Dương Lệnh Quang, hôm nay tôi nhất định sẽ cho cậu chết tại nơi này”.  

             Dương Phỉ Phỉ nổi lên cơn giận dữ.  

             Mặt mũi của Triệu Mộng Long cũng trở nên u ám, cười lạnh nói: “Cậu nghĩ bản thân là cái gì, chỉ là một tên tiểu bạch kiểm* được người khác bao nuôi mà thôi, anh tôi còn cần cậu nể mặt sao? “  

             *Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo, xinh đẹp được người khác bao nuôi hoặc sống dựa vào người khác, thường được dùng với ý châm biếm.  

             Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, đáp: “Hay là cậu thử gọi cho anh cậu xe m, tôi nể mặt anh ta, anh ta dám không nhận? “.  

             “Đồ ngu, đi chết đi” Triệu Mộng Long hừ lạnh một tiếng, giương cây cung phù hợp nằm trong tay lên.  

             Cùng lúc Tề Đẳng Nhàn bắt bắt lấy một cây cung phù hợp giương lên.  

             Rút ra một mũi tên từ túi rồi đặt lên dây cung.  

             “Vút”  

             Một âm thanh chói tai vang lên, mũi tên của Triệu Mộng Long được bắ n ra, lao thẳng đến giữa lông mày của Tề Đẳng Nhàn.  

             Tất cả mọi người đều hét lên, một vài cô gái che mắt lại vì sợ nhìn thấy cảnh Tề Đẳng Nhàn bị mũi tên đâm xuyên qua đầu.  

             Dây cung trong tay Tề Đẳng Nhàn cũng phát ra âm thanh, một mũi tên lao ra trong nháy mắt.  

             Hai mũi tên va chạm vào nhau trên không trung, một tia lửa được tạo ra bởi vụ va chạm.  

             Mũi tên do Tề Đẳng Nhàn bắn từ phía sau thực sự đã trúng mũi tên của Triệu Mộng Long, điều đó giúp hắn sống sót.  

             “Cái gì? “  

             “Kỹ thuật bắn cung của tên này...”  

             “Triệu Mộng Long là quán quân của giải vô địch bắn cung toàn tỉnh đấy. Thế mà lại có người sở hữu kỹ thuật bắn cung đỉnh hơn anh ta? “  

             “Tôi bị hoa mắt rồi ư? Triệu Mộng Long bắn cậu ta, cậu ta trực tiếp bắn bay mũi tên của Triệu Mộng Long luôn?”  

             Một vài người chứng kiến cảnh tượng này đã không tin vào mắt mình nữa, bởi vì hiện thực nó quá khoa trương.  

             Triệu Mộng Long cũng không dám tin, trong hội bắn cung nghiệp dư, lại có người có kỹ thuật bắn cung lợi hại hơn anh ta, nghe xong mấy lời bàn tán kia, sự tức giận trong người càng dâng cao.  

             “Bốp bốp bốp”.  

             Triệu Mộng Long không nói hai lời, gia tăng tốc độ, liên tiếp bắn liền ba mũi tên.  

             Tề Đẳng Nhàn mặt không biểu cảm, sau khi Triệu Mộng Long bắn, ngay lập tức hắn đáp trả bằng một mũi tên .  

             “Bộp”  

             “Bộp”  

             “Bộp”  

             Ba am thanh sắc, ba chuỗi tia lửa”.  

             Ba mũi tên mà Triệu Mộng Long bắn lao nhanh về phía Tề Đẳng Nhàn, không có ngoại lệ, tất cả đều bị Tề Đẳng Nhàn bắn trúng. Sắc mặt Triệu Mộng Long dần trở nên trắng bệch, bây giờ anh ta có thể chắc chắn kỹ thuật bắn cung của người này thâm uyên  hơn anh ta.  

             Mục tiêu của anh ta là đầu của Tề Đẳng Nhàn, mà mục tiêu của Tề Đẳng Nhàn là mũi tên mà anh ta bắ n ra.  

             Triệu Mộng Long muốn bắn mũi tên thứ tư, Tề Đẳng Nhàn không còn nhường anh ta nữa, giương lên mũi tên đầu tiên.  

             “Phốc”  

             Triệu Mộng Long cảm nhận được lòng bàn tay đau nhói, vội vàng bỏ cây cung xuống, sau đó là một cảm giác đau đến thấu xương truyền từ lòng bàn tay đến.  

             Nhìn xuống thì thấy một mũi tên xuyên qua lòng bàn tay chảy rất nhiều máu.  

             “Quán quân của tỉnh ?”  

             “Ở đây ?”  

             Tề Đẳng Nhàn bình thản hỏi, tùy ý ném cây cung sang một bên  

             Mọi người nhìn đến cảnh này thì không khỏi sững sờ, đường đường là quán quân giải vô địch bắn cung của tỉnh Đông Hải, thế mà lại bị Tề Đẳng Nhàn đánh bại, hơn nữa còn bị đánh bại một cách nhục nhã như thế.  

             Tề Đẳng Nhàn để anh ta bắn đủ bốn mũi tên.  

             “Cậu chết chắc rồi, dám bắn bị thương chủ tịch câu lạc bộ Triệu Mộng Long, mười mạng cũng không đủ để cho cậu dùng.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK