Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 685

Kiều Thanh Vũ cũng là bị dọa cho ngơ ngác, nhưng ngược lại cười lạnh, nói “Lúc trước là các người đá người ta đi, hiện tại lại muốn gọi điện thoại đi xin xỏ người ta? Cả nhà các người đúng là lớn mặt, hắn sao có thể để tâm tới các người?”

“Người ta tùy tiện là có thể đầu tư cho tập đoàn Hướng thị 10 Tỷ đô la Mỹ, còn có thể để ý tới mấy người sao?”

“Ha ha ha, đúng là buồn cười!”

Kiều Quốc Đào không nói nhiều, trực tiếp gọi vào số điện thoại của Tề Đẳng Nhân, nói “Đẳng Nhân…… Thu Mộng đã xảy ra chuyện, hiện tại đang ở bệnh viện, con mau tới đây một chuyến đi.”

Tề Đẳng Nhân cảm thấy giọng nói của Kiều Quốc Đào không bình thường, ý thức được chỉ sợ là chuyện không nhỏ, lập tức nói “Chú Kiều chờ một lát, hiện tại cháu lập tức tới.”

Kiều Quốc Đào nói “Được được được, cháu cố gắng đến nhanh một chút…… Thu Mộng hiện tại chỉ nghĩ đến chuyện gặp cháu thôi.”

Tề Đẳng Nhân nhíu mày, lập tức đi luôn, trong lòng cũng có chút kỳ quái, vào lúc buổi chiều không phải Kiều Thu Mộng không còn bình thường sao?

Làm sao mới không gặp nhau mấy tiếng, lại đột nhiên vào bệnh viện rồi?

Cô ta hẳn là không có bệnh hiểm nghèo gì mới đúng, thân thể rất khỏe mạnh……

Hai người Kiều Thanh Vũ và Kiều Quốc Đống thấy Kiều Quốc Đào thật sự gọi được cho Tề Đẳng Nhân, hơn nữa hình như còn gọi được cho người ta tới, đều liếc mắt nhìn nhau một cái.

“Kiều Quốc Đào, hy vọng mày đừng có làm sai chuyện gì, hại chết Kiều gia chúng ta!” Kiều Quốc Đống hung hăng để lại một câu tàn nhẫn, rồi mang theo Kiều Thanh Vũ trực tiếp rời đi.

Cái tên Tề Đẳng Nhân này, bọn họ hiện tại thật sự không thể trêu vào, cũng không muốn trêu.

Không bao lâu sau, Tề Đẳng Nhân đi tới bệnh viện, xuất hiện trước cửa phòng bệnh.

“Chú Kiều, có chuyện gì thế?”

Thấy Kiều Quốc Đào trông cũng có vẻ ốm yếu, Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, trầm giọng hỏi.

Kiều Quốc Đào xua xua tay, cười khổ nói: “Cháu đừng lo cho chú, cháu đi thăm Thu Mộng trước đi, đầu con bé bị thương rồi, bây giờ nó chẳng nhận ra ai nữa cả.”

Tề Đẳng Nhàn gật đầu, vừa mới đi vào trong phòng bệnh đã nhìn thấy Kiều Thu Mộng đang nằm nghiêng và nhìn về phía mình, đôi mắt vốn đang đờ đẫn bỗng ngay lập tức sáng lên.

“Ông xã!” Kiều Thu Mộng vui vẻ gọi.

Tề Đẳng Nhàn bị câu nói này của cô ta làm cho giật mình, cho dù là vào ngày kết hôn thì Kiều Thu Mộng cũng chưa từng gọi hắn như thế, bây giờ bọn họ đã ly hôn được một thời gian rồi, sao tự nhiên lại đổi xưng hô thế?!

Bàng Tú Vân đang ngồi bên cạnh bỗng lên tiếng: “Đầu con bé bị thương rồi, cũng không biết làm sao nữa, cháu qua đó với nó đi.”

Tề Đẳng Nhàn đi đến bên cạnh Kiều Thu Mộng, nói: “Xảy ra chuyện gì mà lại bị thương thành ra như này thế?”

Đương nhiên hắn nhìn ra được rằng vết thương của Kiều Thu Mộng không phải do mấy thứ tai nạn như kiểu bị xe đâm gây ra mà là do bị người khác đánh.

“Hình như em bị người khác bắt nạt, có điều, đây đều là do anh không ở bên cạnh bảo vệ em đó!” Kiều Thu Mộng bật khóc, nước mắt rơi lã chã.

Tề Đẳng Nhàn cười gượng và ngồi xuống bên cạnh cô ta, vẻ mặt có hơi khó coi.

Tề Đẳng Nhàn giơ tay ta nắm lấy cổ tay của cô ta, bắt mạch vài lần rồi hỏi: “Cô mất trí nhớ rồi à?”

Kiều Thu Mộng nhìn hắn với vẻ ngây ngốc, bày ra vẻ mặt đáng yêu và nói: “Em có mất trí nhớ đâu, em vẫn nhớ ra anh mà, anh chính là chồng của em!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK