Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 Cũng trong cùng một ngày hôm đó, Tề Đẳng Nhàn cùng Dương Quan Quan ra sân bay đón người.  

 

Bốn người đàn ông bước xuống từ trên máy bay. Một người gầy như que củi, sắc mặt tiều tụy, thoạt trông chẳng khác nào tên quỷ nghiện thuốc phiện hút chính suốt ngày.  

 

Một người khác thì béo núc ních, trên mặt là nụ cười tươi như hoa, có điều nụ cười kia cũng dữ tợn vô cùng, trông giống như đồ tể trong cửa hàng bán thịt lợn vậy.  

 

Hai người còn lại đi phía sau thì đều là cảnh ngục của nhà tù U Đô.  

  Advertisement

“Ê mập, mày nghĩ sao, có muốn nhân dịp này chạy trốn luôn không? Hai người này tuyệt đối không phải đối thủ của chúng ta! Đại đương gia đưa chúng ta đến sân bay rồi không đi theo nữa, đây chính là một cơ hội tốt.” Tên gầy trầm giọng nói.  

 

“Ha… Thằng khỉ ốm, con mẹ nó mày muốn chết thì đừng có kéo theo tao. Hồi xưa tao đã giết không biết bao nhiêu người, khắp trái đất này toàn là kẻ thù của tao, thực ra hoạt động trong phạm vi quy định của nhà tù U Đô mới là an toàn nhất cho tao.” Tên mập lắc đầu liên tục.  

 

Trên mặt tên gầy có đôi chút thất vọng, anh ta giận dữ nói: “Hồi xưa mày là một người đàn ông mạnh mẽ hùng tâm tráng chí, quyết tâm lật đổ chính phủ này, sao giờ lại sa sút như vậy?”  

  Advertisement

Tên mập trả lời: “Cái hồi một tháng trước khi bị Nhị đương gia chặt hai chân rồi vứt vào trong nhà tù U Đô thì mày cũng là một tên vai u thịt bắp đấy, còn tuyên bố sẽ giết chết cả nhà cậu ta cơ mà, sao giờ mày không thử nhìn lại xem mày đã gầy trơ xương đến mức nào rồi?”  

 

Khóe miệng của tên gầy run lên, liên tục co rút lại.  

 

“Mày phải cố mà chạy cho nhanh vào, lát nữa Nhị đương gia sẽ tới đấy.” Tên mập híp mắt cười nói.  

 

Tên gầy hít vào một hơi thật sâu, vừa chuẩn bị hành động thì chợt trông thấy Tề Đẳng Nhàn đã đứng đợi sẵn ở cửa sân bay.  

 

Vì vậy mọi kế hoạch của anh ta bị bóp chết từ trong trứng nước.  

 

“Nhị đương gia, chúng tôi đã đưa Dạ Ma và Đồ Phu với rồi, kế tiếp xin giao lại cho anh cả.” Hai cảnh ngục đưa hai người kia ra ngoài rồi mỉm cười nói với Tề Đẳng Nhàn.  

 

“Được được được, các anh đã vất vả rồi. Để xem nào… Hai anh cứ về khách sạn nghỉ ngơi một lúc đã, sau đó tôi sẽ bảo cấp dưới thuộc bộ phận PR đưa các anh đi chơi, quán Đông Phương Anh Hoa đó không tệ đâu.” Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

Vừa dứt lời, hắn đã ngay lập tức ý thức được có điều gì đó không đúng, tại sao mình lại khai quán Đông Phương Anh Hoa ra nhỉ?  

 

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được mà quay đầu nhìn Dương Quan Quan, chỉ thấy trên mặt cô ta đầy vẻ khinh miệt, hiển nhiên cô ta rất coi thường hắn vì hắn đã từng tới những nơi thế này.  

 

“Hừm, các anh tới đó mát xa chân là được rồi, đừng làm gì sai trái, có nói thế nào thì chúng ta cũng được coi là nhân viên chính phủ!” Tề Đẳng Nhàn hắng giọng một cái rồi nói.  

 

“Dạ dạ dạ!” Hai cảnh ngục cùng nở nụ cười ngầm hiểu, ai là đàn ông cũng hiểu ấy mà…  

 

Hai con người một béo một gầy kia chính là Đồ Phu và Dạ Ma.  

 

Nhìn thấy Dương Quan Quan, Đồ Phu mỉm cười: “Dương tiểu thư vẫn khỏe chứ, lâu ngày rồi không gặp, cô lại trở nên xinh đẹp hơn nhiều. Cô cắt tóc ngắn thế này thật là xinh đẹp!”  

 

Dương Quan Quan gật đầu nói: “Anh Đồ Phu, không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau nhanh đến vậy, cũng cảm ơn anh đã chỉ dạy cho tôi trong thời gian tôi ở nhà tù U Đô.”  

 

Sau đó Dương Quan Quan cũng nói với Dạ Ma: “Anh Dạ Ma, chào mừng anh đến thành phố Trung Hải.”  

 

Dạ Ma lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.  

“Nhị đương gia à, cái thằng khỉ ốm này vừa xúi tôi chạy trốn đấy, nó nói đây là một cơ hội rất tốt, nhưng tôi không thèm đồng ý với nó đâu.” Đồ Phu vừa híp mắt cười vừa quay đầu nói với Tề Đẳng Nhàn, chưa gì anh ta đã bán đứng đồng đội.  

 

 

Sắc mặt lạnh lùng của Dạ Ma biến đổi trong chớp mắt, anh ta hoảng hốt nói: “Đồ Phu, con mẹ nó mày đừng có mở mồm ra là phun rắm linh tinh, tao chưa bao giờ nói ra những lời như thế cả!”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nheo mắt nhìn anh ta, trên mặt hắn mang theo chút ý cười vô cùng đáng sợ.  

 

 

Ngay sau đó Dạ Ma có cảm giác như hai đầu gối từng bị cắt đứt của mình có hơi lạnh lẽo, thậm chí còn hơi đau buốt.  

 

 

“Muốn chạy à? Thử chạy cho tôi xem nào.” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói.  

 

 

“Không dám, tôi không dám đâu! Cái thằng già trứng thối chết tiệt Đồ Phu này thích nói đùa thôi ấy mà.” Dạ Ma vội vàng nói.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK