Chương 878
Dương Quan Quan nhìn Tề Đẳng Nhàn với vẻ mặt sùng bái, cô ta tưởng tượng một ngày nào đó mình cũng có thể trở nên oai phong như hắn vậy, có thể không sợ hãi bất cứ kẻ nào hay bất cứ chuyện gì.
“Thưa ngài Tề…” Đổng Thụy há miệng, dường như muốn giải thích gì đó.
“Quỳ xuống, bò ra ngoài cửa. Đừng nhắc đến việc nổ súng, dù tao có mang đại bác ra đây thì mày cũng không có tư cách xen vào!” Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói.
Trước mắt bao nhiêu con người, Đổng Thụy thấy mình có hơi mất mặt.
Tề Đẳng Nhàn cau mày: “Sơn trang Vân Đỉnh của chúng mày là do ai nắm giữ? Số điện thoại của ông chủ chúng mày là bao nhiêu?”
Nghe vậy, Đổng Thụy lập tức quỳ xuống bộp một tiếng.
Người sống trong sơn trang Vân Đỉnh đều là những người có thân phận rất cao hoặc rất giàu có, huống chi là người sống trong “Vân Đỉnh Thiên Cung”.
Một người có thể khiến Sở Vô Đạo chắp tay chuyển nhượng một căn nhà như thế, sao ông ta có thể trêu vào được?
“Bò ra đi!”
Tề Đẳng Nhàn chỉ tay về phía cửa, nói với gương mặt không cảm xúc.
Nếu cái tên Đổng Thụy này giở đạo lý ra nói chuyện với hắn thì hắn cũng sẽ dùng đạo lý đáp lại, nhưng nếu đối phương không muốn bàn về đạo lý thì cũng chẳng có lý do gì để hắn nương tay.
Mọi người đều nói tốt xấu gì cũng phải chừa lại một con đường, mai sau còn gặp lại.
Nhưng dường như Tề Đẳng Nhàn không có ý định chừa lại đường cho bất cứ ai, từ trước đến nay phong cách hành động của hắn đều rất quyết đoán tuyệt tình.
Đổng Thụy lập tức bò ra cửa biệt thự bằng cả hai tay lẫn hai chân.
Cảnh tượng ấy khiến Dương Phỉ Phỉ và Dương Viễn Sơn ngẩn người… Đổng Thụy oai phong lẫm liệt mà lại bị Tề Đẳng Nhàn bắt cút ra khỏi nơi này bằng tư thế bò nhục nhã!
Không chỉ vậy, hóa ra Tề Đẳng Nhàn thực sự là chủ nhân hiện tại của “Vân Đỉnh Thiên Cung”! Từ bao giờ mà căn biệt thự ấy được Sở Vô Đạo chuyển nhượng lại cho hắn?
Trong giờ phút này, hơi thở của cả hai đều trở nên nặng nhọc.
Đổng Thụy bò ra khỏi biệt thự, thấy đám thuộc hạ của mình vẫn đang ngẩn tò te đứng đó thì lập tức đen mặt, giận dữ hét lên: “Chúng mày còn ở trong đấy làm gì nữa? Đợi ăn cơm à?!”
Vậy là lũ thuộc hạ của Đổng Thụy cũng vội vàng chạy ra ngoài cửa.
“Đổng quản lý, chúng ta thực sự sẽ mặc kệ chuyện này sao? Tôi thấy vị kia hung dữ quá, chắc cậu ta sẽ không thực sự xuống tay gi ết chết Dương thiếu gia đâu nhỉ…” Có người không nhịn được mà thấp giọng nói.
“Người ta sống trong vctc đấy, dù có giết sạch cả nhà mày thì tao cũng không hó hé được tiếng nào đâu!” Đổng Thụy hung tợn đáp lời hắn ta.
Đúng lúc này, Đổng Thụy lại nhìn thấy xe của cục An ninh quốc gia đã tới. trưởng phòng Vương bước xuống từ trên xe.
Ông ta lập tức bước nhanh hơn, ông ta không muốn dính dáng tới chuyện này thêm một giây một phút nào nữa.
Chân trước Đổng Thụy vừa đi, chân sau trưởng phòng Vương của cục An ninh quốc gia đã dẫn người đến.
Dương Viễn Sơn bèn cười lạnh nói: “Mày tưởng mày dọa được Đổng Thụy là xong việc à? Mày dùng súng, chắc chắn cục An ninh quốc gia sẽ không bỏ qua cho mày!”