Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1062

“Nói đi, vì sao cậu lại đánh vị quan chức cấp cao của Hoa Quốc này?!” Park Sung Sin nhìn vệ sĩ của mình, tức giận quát lớn.

“Ngài Park… Chỉ là tôi nhìn cậu ta không vừa mắt mà thôi.” Tên ngã trên mặt đất gắng sức mở miệng đáp lại lời anh ta.

Park Sung Sin nói: “Thật sự chỉ là nhìn người ta thấy không vừa mắt thôi sao? Không có thế lực nào khác sau giật dây sau lưng cậu chứ?”

Vị sĩ nói: “Không có, tuyệt đối không có, chỉ là tôi thấy cậu ta kiêu căng, cho nên mới ra tay!”

Hai người này kẻ xướng người hoạ, hoàn mỹ không tì vết, khiến cho người người ta không thể moi ra bất cứ sơ hở nào.

Park Sung Sin quay đầu cười nói với Dương Lệnh Quang: “Tỉnh trưởng Dương, ông nghe rồi chứ, tất cả những chuyện này đều là ý của riêng cậu ta, không có chút liên can gì với Park Sung Sin tôi cả!”

Dương Lệnh Quang gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì chuyện này không liên quan đến ngài Park!”

Park Sung Sin thở phào nhẹ nhõm, cũng may Dương Lệnh Quang cũng không muốn truy cứu chuyện này đến cùng, dù sao thì tỉnh Đông Hải cũng vẫn phải ôm được khoản đầu tư của Thượng Tinh bọn họ mà.

“Tề tổng, chuyện này không liên quan gì đến ngài Park, cho nên xin cậu đừng để bụng ngài ấy nữa!” Dương Lệnh Quang quay đầu nói với Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn biết chuyện này cũng là do mình quậy mà thành. Dẫu sao thì nếu làm loạn lên, vậy thì chuyện sẽ ảnh hưởng đến giao thương quốc tế, mọi người đều không muốn nhìn thấy cảnh này.

Cho nên Tề Đẳng Nhàn cũng không tiếp tục hùng hổ doạ nữa, nếu đổi lại là người khác, hắn nhất định sẽ cho thêm một viên kẹo đồng.

“Ngài Park, nếu không còn chuyện gì cần nói, vậy phiền ngài đi theo chúng tôi, vệ sĩ này cần phải phối hợp điều tra với chính phủ nước tôi.” Dương Lệnh Quang nói.

“Được!” Park Sung Sin thoải mái đồng ý.

Anh ta đã chịu thiệt, nhưng cũng có rất nhiều cơ hội trả đũa.

Ấy vậy mà Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu, mở miệng nói: “Người này không thể đi được.”

Park Sung Sin dừng lại, quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn, anh ta cười lạnh: “Cậu còn muốn làm gì? Chuyện khi nãy đã được làm rõ rồi, đó hoàn toàn là ý định của một mình cậu ta, không liên quan gì đến tôi cả!”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Vừa nãy có phải tôi đã nói rồi không? Cậu không chơi chết tôi được, vậy thì để tôi chơi chết cậu cho!”

Park Sung Sin sửng sốt.

Dương Lệnh Quang cũng thay đổi sắc mặt, kinh hãi hô lên: “Tề chuẩn tướng, xin đừng làm như vậy!”

Vừa rồi ông ta còn gọi Tề Đẳng Nhàn là “Tề tổng”, bây giờ lại đổi thành “Tề chuẩn tướng”, có thể thấy ông ta đang cố ý nhắc nhở Tề Đẳng Nhàn về thân phận đặc thù của hắn, không được phép làm bậy, nếu không người làm tỉnh trưởng như ông ta cũng chẳng thể giải quyết ổn thỏa, toàn bộ chính phủ Hoa Quốc có khi cũng sẽ phải đau đầu!

Tề Đẳng Nhàn lại dắt khẩu súng trở lại thắt lưng mình, hắn cười nói: “Tỉnh trưởng Dương sốt ruột như vậy làm gì? Tôi cũng không định nổ súng bắt cậu ta mà.”

Park Sung Sin cười khẩy: “Vậy thì được, tôi cũng muốn nhìn thử xem tên họ Tề nhà cậu định chơi chết tôi như thế nào!”

Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn về phía Từ Ngạo Tuyết, cười nói: “Tôi giúp cô xả giận nhiều như vậy, tối nay nhất định phải nhanh mồm nhanh miệng một chút.”

Park Sung Sin nghe được những lời này của Tề Đẳng Nhàn mà tức muốn nổ phổi.

Park Sung Sin bị chọc tức liên tục, Từ Ngạo Tuyết cũng chẳng khác gì, trong lòng chửi cha mắng mẹ, tên này đúng là hạ lưu, thấp kém, làm trò cho nhiều người xem như vậy, sao hắn dám nói mấy lời này chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK