Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu đây là ai thế, hình như tôi chưa từng gặp qua cậu mà?”  

 

 

Ông trùm buôn lậu một thời là Tiêu Tinh quay đầu lại nhìn Tề Đẳng Nhàn, đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới rồi chậm rãi nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn đi thẳng lên trên theo cái thang gỗ, ngồi xuống vị trí đối diện với Tiêu Tinh và cười nói: “Lúc ông Tiêu đây nổi tiếng thì tôi còn chưa được sinh ra nữa, đương nhiên là ông không biết tôi rồi!”  

 

Tiêu Tinh ngẩn người một lúc rồi mới lạnh lùng nói: “Ồ? Thế thì hôm nay cậu đến tìm tôi là vì muốn bàn chuyện làm ăn à?”  

  Advertisement

Tề Đẳng Nhàn lắc lắc đầu và nói: “Tôi đến đây không phải là để bàn chuyện làm ăn với ông, tôi đến là để đòi một món đồ.”  

 

“Cậu muốn đòi thứ gì?” Tiêu Tinh hỏi, ông ta dựa vào trên ghế, bộ dạng vô cùng hài lòng.  

 

Cuộc sống của ông ta ở khu vực Tam Giác Độc trong những năm gần đây vô cùng thoải mái, mỗi năm đều có thể kiếm được về rất nhiều tiền, trong một năm sẽ có khoảng thời gian khoảng hai ba tháng là ông ta sẽ đến Canada hoặc châu  u để nghỉ dưỡng.  

 

Sau khi nói xong lời này, Tiêu Tinh cười phá lên và nói: “Cậu đến tìm tôi để đòi đồ á?”  

 

Ông ta giơ tay ra gõ lên mặt bàn vài cái rồi hỏi: “Cậu cho bằng bản thân mình là ai cơ chứ?”  

 

Tề Đẳng Nhàn nhìn ông ta với vẻ mặt không chút biểu cảm.  

 

Thân là ông trùm buôn lậu của năm đó, Tiêu Tinh vẫn là một người rất có khí chất, ông ta đột nhiên tức giận và đặt ra câu hỏi đó khiến cho người khác có một cảm giác bức bách vô cùng mãnh liệt.  

 

Có điều, Tề Đẳng Nhàn lại hoàn toàn chẳng cảm nhận được một chút cảm giác bức bách nào, ngay ở trước mặt Giáo Hoàng mà hắn còn dám trêu đùa thì làm gì còn ai có thể áp chế được hắn cơ chứ?  

 

Trong lúc Tiêu Tinh nói chuyện, mấy tên lính ở xung quanh căn nhà gỗ đều bỗng chốc bật cười ha ha.  

 

“Thế này đi, cậu hít hết gói thuốc này để bày tỏ thành ý, tôi sẽ cho cơ hội để nói nốt những lời còn lại!” Tiêu Tinh tiện tay cầm lấy một gói hàng nhỏ và ném đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn.  

 

Mặc dù gói hàng này trông thì có vẻ không nhiều nhưng số lượng đó chắc chắn cũng đủ để giết người rồi!  

 

Ở vùng Tam Giác Độc này, những người có quyền có thế này hoàn toàn không coi mạng người như mạng người mà đối đãi, quả thực là ngay cả cỏ dại cũng không bằng.  

 

Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười giả tạo, hắn cầm gói hàng cấm ở trên bàn lên và thản nhiên nói: “Nếu như ông nói chuyện đàng hoàng với tôi thì tôi có thể không so đo những chuyện trước đó. Thế nhưng nếu như ông vẫn giữ nguyên cái thái độ đó thì lát nữa tôi sẽ nhét hết tất cả những thứ này vào trong dạ dày của ông đấy!”  

 

Trong lúc nói ra lời này, hắn ném gói hàng cấm đi, sau đó rút tay lại với thái độ chê bài và mặc kệ nó rơi xuống mặt bàn bụp một tiếng.  

 

Tề Đẳng Nhàn cũng không phải là người có đạo đức và mắc bệnh sạch sẽ nhưng hắn vẫn ghét những người có dính dáng đến những thứ này.  

 

“Hử?”  

 

“Ha ha ha ha...”  

 

Tiêu Tinh sững sờ một lúc rồi cười phá lên với vẻ ngông cuồng và liên tục lắc đầu.  

 

Những tên lính ở xung quanh cũng đồng loạt cười rộ lên, ai nấy đều nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn với ánh mắt mang theo sát khí.  

 

Tiêu Tinh là ông chủ lớn của bọn họ, những khoản chi thường ngày của đội lính toàn bộ đều do ông ta lo liệu.  

 

Người cuối cùng dám ngông cuồng trước mặt Tiêu Tinh, bây giờ cỏ ở trên mộ... à, làm gì có cỏ trên mộ, người đó đã bị băm nát thành thức ăn cho chó luôn rồi.  

“Cậu không so đo những chuyện trước đó?”  

 

 

“Nhóc con...”  

 

 

“Cậu từ đâu đến thế, tấm chiếu mới đấy à? Cậu chưa từng nghe qua hay là hoàn toàn không biết về danh hiệu của Tiêu Tinh tôi thế?”  

 

 

Tiêu Tinh vắt chân lên, lấy ra một điếu xì gà và kẹp ở trên tay.  

 

 

Ngay lập tức có một tên lính chạy đến, lấy ra bật lửa và châm điếu xì gà ở trên tay cho ông ta, sau khi châm thuốc xong, cậu ta lại lui xuống một cách kính cẩn.  

 

 

Tiêu Tinh ngậm điếu thuốc vào trong miệng, chầm chậm hít vào một hơi và nói: “Tôi đã từng gặp được không ít những kẻ muốn đến tìm chết, thế nhưng kiểu người đơn thương độc mã đến nộp mạng như cậu thì thực sự là chưa từng thấy qua bao giờ!”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK