Mục lục
Tuyệt Thế Cường Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

486

Tề Đẳng Nhàn trực tiếp dở khóc dở cười, khoát tay nói, “Thư ký Dương, rõ ràng là do cô suy nghĩ nhiều, về phương diện này đối với cô tôi không có chút ý tứ nào.”

Dương Quan Quan bỗng nhiên cười lạnh: “Lúc anh nói ra lời này, ánh mắt thành thật thêm một chút nữa là tôi tin rồi!”

Đàn ông mà, luôn không quản được đôi mắt của mình.

Nhất là khi dáng người của Dương Quan Quan quyến rũ như vậy, dùng từ ngon (??) để hình dung cũng không quá đáng.

“Nếu cô đã nhận định người tặng cho cô năm trăm vạn kia không phải là tôi, vậy tôi nói cho cô biết người đó cũng không phải Tôn Học Văn.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói.

“Tôi cảm thấy khoản vay và cả hoá đơn ba mươi triệu của cô đều có chút trùng hợp.”

“Chuyện này hình như có âm mưu gì đó…”

“Tốt nhất cô không nên tiếp xúc một mình với anh ta, tránh xảy ra chuyện không hay!”

Dương Quan Quan nghe được không khỏi có chút tức giận: “Tề tổng, anh đừng nói như vậy chứ?”

“Tôn Học Văn là bạn cũ của tôi, cho dù anh không thích anh ta thì cũng không nên vừa mở miệng đã chửi bới anh ta như thế?”

“Khoản vay hai trăm triệu kia là vì anh ta nể mặt tôi mới có thể thông qua nhanh như vậy.”

Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn không khỏi tối sầm, hắn vỗ bàn, nặng nề nói: “Đây là mệnh lệnh của tôi, cô hiểu không?!”

Lúc này Dương Quan Quan cũng không chút sợ hãi phản bác lại: “Tôi còn lâu mới nghe theo loại mệnh lệnh vô lý này của anh, chính tôi tự có quyết định của mình!”

Nói xong, Dương Quan Quan trực tiếp xoay người rời khỏi phòng làm việc, ngay cả chào hỏi cũng không cần.

“Này, con bé nhát gan dạo này biết cứng rắn rồi đấy hả?” Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một màn này thì không khỏi buồn cười, đưa tay xoa cằm.

Xem ra Dương Quan Quan cũng có những lúc không biết sợ, cô ta sẽ không vì thái độ của người khác mà thay đổi suy nghĩ của mình.

Không bao lâu sau, Lý Vân Uyển đến văn phòng.

“Tôi nghe Dương Quan Quan nói anh cãi nhau với giám đốc chi nhánh hai Tôn Học Văn hả?” Lý Vân Uyển hỏi.

“Tên kia là ngụy quân tử vốn không có ý tốt gì, tôi lo Dương thư ký phải chịu thiệt.” Tề Đẳng Nhàn uống một ngụm trà, thản nhiên nói.

Lý Vân Uyển nhất thời khinh bỉ: “Không phải là do thấy anh ta thân thiết cùng với Dương thư ký của anh nên mới nói như vậy đấy chứ?”

Tề Đẳng Nhàn lắc đầu: “Tên kia mạo danh là người tặng Dương Quan Quan năm trăm vạn thì làm sao có thể là người tốt được?”

Lý Vân Uyển nói: “Tôi càng khẳng định suy nghĩ của mình! Rõ ràng là anh đang ăn trong bát nhìn trong nồi.”

Tề Đẳng Nhàn: “Đùa cái gì vậy? Tôi là loại người đó à?”

“Tất cả anh đều muốn!”

Lý Vân Uyển bỗng nhiên vươn tay phải ra, làm động tác nắm lấy.

Tề Đẳng Nhàn ngẩn người.

“Những lời này là ai nói?” Lý Vân Uyển châm chọc hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK