“Đúng thế. Đám chó Chu Chính Hổ là người thế nào, lẽ nào anh không biết sao? Sao anh còn dám về đây”
“Đi maul Các anh mau đi đi” Một nhóm đồng nghiệp đều là công nhân đều ào ào bảo.
Hoa Sinh đưa mấy người Giang Ninh rời đi. Bởi vì bọn họ hiểu rất rõ Chu Chính Hổ là người thế nào.
Ông ta tuyệt đối sẽ không tha cho đám người Giang Ninh.
Hoa Sinh có phẩn khó xử.
Đương nhiên anh ta không muốn liên lụy đến Lâm Vũ Chân, người tốt như vậy không thể bị làm hại.
Anh ta quay đầu nhìn Lâm Vũ Chân. Lâm Vũ Chân lại lắc đầu.
“Chúng tôi sẽ không đi, không giải quyết được vấn đề ở đây, tôi sẽ không rời đi” Lâm Vũ Chân nghiêm túc nói: “Hiện giờ Công ty khoáng nghiệp này đã thuộc về Tập đoàn Lâm Thị chúng tôi thì bắt buộc phải tuân thủ quy tắc của Tập đoàn Lâm Thị, không thể bắt nạt người thành thật như vậy”
“Bọn họ nghe theo thì tôi sẽ cho cơ hội. Nếu bọn họ không nghe…” Cô quay đầu nhìn Giang Ninh: “Chồng tôi sẽ xử lý bọn họ”.
Nhất định hối hận Giang Ninh một cước đá bay Bạch Mao vào trong tòa nhà văn phòng, nhìn đám người Lâm Vũ Chân, hờ hững nói: “Anh đi vào nói chuyện bọn chúng. Bọn em ở đây đợi anh” Nói xong, anh đi thẳng vào trong tòa nhà văn phòng, để lại ở trên đất đám côn đồ gấy tay gãy chân, đau đớn gào thét.
Thấy Giang Ninh một mình đi vào trong tòa nhà văn phòng, những người công nhân đó không ngăn được thì càng cảm thấy lo lắng, nhưng lại không biết nên khuyên như thế nào.
“Mọi người cầm hết công cụ lên” Không biết là ai hô lên một tiếng: “Người ta từ xa đến giúp chúng ta, tuyệt đối không thể để họ xảy ra chuyện”
“Đúng thế”
“Nếu Chu Chính Hổ làm họ bị thương, chúng ta liều mạng với đám chó này” Rất nhanh sau đó, mười mấy công nhân liền ngăn Lâm Vũ Chân ở phía sau, từng người cầm lấy xẻng sắt dùng cho việc đào mỏ, nắm chặt trong tay, trên mặt mang đầy vẻ đề phòng.
Mà cùng lúc này.
Trong phòng làm việc, Chu Chính Hổ nghe thấy âm thanh ở bên ngoài, tức đến sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Thằng nhãi Bạch Mao này rốt cuộc đang làm cái gì, lâu như vậy mà còn chưa xử lý xong?”
Ồn ào ầm ï ảnh hưởng đến tâm trạng uống trà của bản thân ông ta. Đúng là đáng chết.
Chu Chính Hổ tức giận mắng một câu. Chính vào lúc ông †a định mở cửa, đi ra mắng Bạch Mao thì cửa được kéo ra, ông ta liền nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ.
“Mày là đứa nào?”
Chu Chính Hổ lập tức hét lên: “Người đâu! Sao ai cũng cho vào thế này? Người đâu?”
“Ông là đang nói bọn họ? “Giang Ninh nghiêng người, Chu Chính Hổ vừa hay nhìn thấy, mười mấy người ở trong hành lang lúc này đều đang nằm trên mặt đất, cả người co giật, chẳng nói ra được thành lời.
Chấn động, sắc mặt ông trắng bệch.
Chuyện này… Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
“Bàn bạc?”
Giang Ninh đi thẳng vào bên trong, liếc nhìn môi trường trong phòng làm việc, khẽ gật đầu.
“Cũng rất xa hoa. Có tiền trang trí phòng làm việc mà không có tiền trả tiền lương cho công nhân?”