Nhà họ Phương còn có mạng của ai, có thể so sánh với bản thân mình được chứ?
“Anh muốn thả tôi đi?”
Anh ta không nhịn được hỏi.
“Tôi đã nói thì sẽ giữ lời”
Giang Ninh nói: “Nhưng mà, cho dù tôi thả cậu đi, sợ rằng cậu cũng không có cách nào sống sót mà trở về.”
Anh bật cười, nhìn đống hỗn độn trong nhà, lắc đầu: “Thực lực của tên sát thủ không hề yếu nhỉ, e rằng không phải chỉ là một người, đường về nhà này của cậu thật không dễ đi.”
Giang Ninh xua tay: “Để cậu ta đi”
Nói xong, anh cũng không nói nhảm thêm nữa, xoay người rời đi.
“Chờ đãi”
Phương Hạ lập tức gọi Giang Ninh lại.
Anh ta biết rất rõ nếu như một mình mình trở về, trên đường nhất định sẽ bị Nam Sơn gi ết chết!
Người đứng sau Nam Sơn là ai, sao anh ta có thể không biết?
Tên khốn kiếp Phương Đông này, anh ta chắc chắn sẽ không để cho mình sống sót mà trở về, mình chết thì sẽ không còn ai tranh đoạt vị trí chủ nhân nhà họ Phương với anh ta nữa!
“Anh phải hộ tống tôi trở về nhà họ Phương!”
Anh ta nghiến răng nói.
Giang Ninh quay đầu lại, như thể vừa nghe thấy chuyện cười.
“Cậu vừa nói cái gì?”
“Tôi nói, anh phải hộ tống tôi trở về nhà họ Phương!”
Sắc mặt Phương Hạ hơi đỏ lên, bản thân anh ta cũng biết yêu cầu này hơi quá đáng, thậm chí có chút nực cười.
Giang Ninh chịu thả anh ta ra, chừa cho anh ta một con đường sống, thì đã không tệ rồi.
Nếu không, dựa theo quy củ của vùng cấm Đông Hải, anh †a đã sớm chết “Cậu lặp lại một lần nữa”
Giang Ninh quay người lại, Anh Cẩu đã bước tới đứng trước mặt Phương Hạ, chỉ cần Giang Ninh ra lệnh, anh ta sẽ lập tức bẻ gãy cổ Phương Hạ!
Phương Hạ lúc này, thế nhưng không có chút sức lực nào để phản kháng.
“Có người muốn giết tôi, không muốn tôi sống, anh cứ như vậy mà thả tôi đi, đồng nghĩa với việc gi ết chết tôi.”
Phương Hạ do dự một chút, nghiến chặt răng nói: “Nếu như vậy, không bằng bây giờ anh giết tôi đi!”
Giang Ninh gật đầu: “Tôi sẽ thành toàn cho cậu”
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, Anh Cẩu lập tức động thủ, lao về phía trước, dùng một tay xách Phương Hạ lên, siết chặt cổ họng anh ta!
“Chời Chờ đãi”