“Chúng tôi cũng vì bất đắc dĩ, vẫn luôn suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định tới tìm anh Ninh và cô Chân, bàn chuyện làm ăn với hai người.”
Cao Thụ ngượng ngùng cười cợt, đâu còn điệu bộ chỉ tay năm ngón như trước nữa, ngay cả nụ cười cũng chứa vài phần lấy lòng, bản thân anh ta không phát hiện, nhưng Giang Ninh đã nhìn ra được.
“Vậy thì mời ngồi, chuyện làm ăn thì đương nhiên vẫn phải làm” Giang Ninh nói.
Hai người họ ngồi xuống, ánh mắt không rời khỏi món tráng miệng trên bàn.
Nhưng Giang Ninh cố ý đút cho Lâm Vũ Chân ăn một miếng rồi trực tiếp ném vào thùng rác luôn.
“Không biết tổng giám đốc Cao tìm chúng tôi định bàn chuyện làm ăn gì?”
Lâm Vũ Chân nhìn Cao Thụ: “Hình như giữa chúng ta chẳng có gì có thể hợp tác cả, tổng giám đốc Cao đã bị đuổi rồi, chi bằng đi bổ sung thêm vị trí trong viện dưỡng lão lại không tệ đâu.”
Giang Ninh đã nói với cô rằng chắc chắn hai người này đến đây không có ý tốt.
Thậm chí có khả năng họ có ý đồ gì với công ty khoáng sản, đương nhiên Lâm Vũ Chân phải cảnh giác hơn.
Bây giờ công ty khoáng sản Hồng Tinh không chỉ còn là một công ty nữa mà còn là tương lai và hy vọng của những công nhân kia, cho dù thế nào Lâm Vũ Chân cũng không thể giao công ty này ra.
Nếu như hai người họ có ý đồ xấu gì thì cô sẽ bảo Giang Ninh trừng trị họ!
“Ha ha ha, chúng ta còn trẻ, bây giờ mà đi dưỡng lão thì không thích hợp cho lắm” Cao Thụ nhìn Triệu Toàn một cái, thấy Triệu Toàn gật đầu thì tiếp tục nói: “Chuyện là thế này”
“Đây là đối tác của tôi, là một trong những người quản lý công ty trước kia, Triệu Toàn, tổng giám đốc Triệu” Triệu Toàn gật đầu một cái, coi như chào hỏi.
Giang Ninh và Lâm Vũ Chân chỉ là liếc mắt nhìn một cái, chẳng hề nói một câu, đương nhiên bọn họ đã biết từ sớm rồi.
“Trước đó, ba người chúng tôi, từ hai bàn tay trắng kêu gọi được sự đầu tư của những dòng họ lớn ở phương Bắc, khởi đầu gây dựng lên ngành khai khoáng ở thành phố Tây Sơn, thành lập công ty khoáng sản Hắc Tinh, có thể nói đó là thanh xuân và hồi ức cả đời của chúng tôi!”
Cao Thụ than thở, bùi ngùi nói: “Bây giờ trả lại công ty cho hai người là lẽ đương nhiên, nhưng trong lòng chúng tôi lại thấy vô cùng trống trải”
“Vì vậy, chúng tôi bàn bạc với nhau, tới thương lượng với Tập đoàn Lâm thị, xem thử có thể mua lại một phần sản nghiệp trong tay hai người hay không, cũng coi như để lại cho chúng tôi một chỗ để hoài niệm, giá cả dễ nói, chỉ cần hai vị đồng ý là được”
“Trong sự phát triển của công ty, hai chúng tôi cũng có thể cung cấp cho hai vị không ít kiến nghị và trợ giúp, nhất định chúng tôi sẽ giúp đỡ hết mình những chuyện nằm trong khả năng” Anh ta nói xong thì hai người nhìn chằm chằm Giang Ninh và Lâm Vũ Chân, chờ bọn họ trả lời.
Chắc Tập đoàn Lâm Thị sẽ không tiện từ chối lý do này của anh ta đâu nhỉ?
Huống hồ, ở thành phố Tây Sơn này, không có ai quen thuộc với chuyện này hơn bọn họ, giữ lại bọn họ, ít nhiều cũng có chút tác dụng.
Nếu là người khác, e rằng đã không quá do dự mà trực tiếp đồng ý ngay, dù sao chuyện này cũng không phải chuyện không thể chấp nhận được, chỉ cần giá cả hợp lý thì thương lượng sẽ thuận lợi.
Nhưng Giang Ninh lại lắc đầu.
“Không được”
“Tại sao?”
Cao Thụ và Triệu Toàn cuống lên, đồng thanh nói ra.