Còn cậu ta quỳ rạp trên mặt đất, ô †ô vút qua người cậu ta, cậu ta lập tức lăn sang một bên, nấp vào trong bóng H6ÏI,..
“Dừng lại! Mau dừng lại!”
“Ngăn chiếc xe kia lại! Mau ngăn chiếc xe kia lại cho tôi!”
“Đa đa đa!”
Ánh lửa văng khắp nơi, nhưng không có ai ngồi ở chỗ cầm lái.
Không ai có thể ngăn kịp cái xe deep ấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chạy vọt vào kho đạn, đánh bay vài tên lính đánh thuê, chợt…
Phanh!
Tiếng nổ rung trời chuyển đất, đỉnh tai nhức óc vang lên!
Trong phòng, Hắc Luân vừa khá hơn được chút lại tức giận, khuôn mặt trở nên xanh mét, gần như có thể nhỏ ra giọt nước màu xanh.
“Aaaal Anh ta thật sự sắp phát điên rồi!
“Ail Là ail”
Hắc Luân gào lớn, xông ra ngoài, đôi mắt đỏ bừng, tràn đây tơ máu: ‘Lại có chuyện gì nữa? Tìm người cho tôi! Tìm người!”
Anh ta sắp điên rồi, liên tiếp bị dọa hai lần, sắp phế rồi!
E là thật sự bị phế điI Càng làm cho anh ta tức giận hơn chính là, lửa lớn ngút trời, kho đạn bị kẻ khác làm nổ tung.
Ánh lửa thiêu đốt doanh trại, ba phân đội vừa mới nằm xuống nghỉ ngơi lại bị đánh thức.
“Cứu người! Dập lửa đi!”
Cả doanh trại hỗn loạn.
Nhìn thấy lửa cháy bốc lên trời, anh Cẩu gật đầu: “Được đấy, nhưng chưa đủ chói lọi.”
Đây là từ học được trong truyền kỳ thành phố, quả nhiên dùng được mỗi lần một khác.
“Lão Bát.”
Anh ta quay đầu lại nhìn Lão Bát bị phủ đầy bụi đất: ‘Con mẹ nó, sao anh lại chậm như vậy, đã bốn giờ rồi, chỉ có thể thêm một lần nữa.”
“Vậy thì một lần cuối cùng thật lớn!”
Ánh mắt mấy người sáng quắc, nhìn về doanh trại cháy ngút trời ở phía xa, có phần không kìm chế được hưng phấn.
Tính thời gian, chỉ có thể thêm một lần nữa, khiến cho những người này cạn kiệt sức lực cũng không thành vấn đề, chỉ là mình không được chơi thỏa sức thôi.
Bọn họ hiểu rõ, một lần cuối cùng này chắc chăn sẽ không thuận lợi như vậy, chuyện lặp đi lặp lại, nhất định phòng ngự của đối phương sẽ càng chặt chẽ, thậm chí là tất cả nhân viên không dám nghỉ ngơi, đề phòng nghiêm ngặt.
Đó chính là hiệu quả mà bọn họ muốn!
Làm cho bọn chúng mệt chết!