Sắc mặt Diệp Khinh Vũ có chút trắng bệch, sao lại trở thành như vậy.
Đến công ty cũng không giải quyết nổi?
Có pải cậu ba nhà họ Tô đó phải hủy diệt mình thì mới chịu từ bỏ hay không.
Trốn!
Trong đầu Diệp Khinh Vũ lúc này chỉ có chữ này.
Cô lập tức lấy đồ trong tủ áo ra, nhanh chóng dọn dẹp, chuẩn bị nhân lúc cậu ba nhà họ Tô còn chưa đến nhanh chóng rời khỏi Đông Hải.
Lúc không cẩn thận, Diệp Khinh Vũ làm túi bị lật ngược, danh thiếp của Lâm Vũ Chân rơi ra.
Cô vô thức nhìn một cái, lập tức ngây người.
“Tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị, Lâm Vũ Chân?”
Trước đây hai người không hỏi tên nhau, Diệp Khinh Vũ không muốn để lộ bản thân, còn Lâm Vũ Chân luôn lo lắng nên cũng quên mất.
Lúc này nhìn thấy tên này, đặc biệt là bốn chữ tập đoàn Lâm thị, Diệp Khinh Vũ đột nhiên nhớ ra.
Trước đây người quản lý từng nói với cô, Đông Hải được.
xưng là cấm địa, không cho phép bất kỳ ai làm loạn ở đây, mà ở Đông Hải thì hiện giờ tập đoàn Lâm thị đang phát triển tốt nhất, ở Đông Hải có địa vị hết sức quan trọng.
Cô nhớ đến lúc ở bệnh viện, lúc Lâm Vũ Vũ Chân đến dường như các chuyên gia của cả bệnh viện đều bắt tay vào làm việc.
Điều này đủ chứng minh thân phận của Lâm Vũ Chân rất không tầm thường.
“Hay là tìm cô ấy giúp đỡ?”
Trong đầu lóe lên suy nghĩ này, “Không được, Vũ Chân là cô gái lương thiện, mình không thể liên lụy cô ấy”
Nhà họ Tô ở Thành Hải có thế lực rất mạnh, đến ông chủ của mình cũng không có cách, làm sao Lâm Vũ Chân giải quyết được?
Dù tập đoàn Lâm thị ở Đông Hải rất mạnh, nhưng Lâm Vũ Chân chẳng qua chỉ là một cô gái lương thiện đơn thuần.
Kéo cô vào chỉ liên lụy cô, Diệp Khinh Vũ không làm được loại chuyện như vậy.
Cô không quan tâm nhiều nữa, hoảng loạn thu dọn vài bộ đồ, rồi gọi điện kêu tiếp tục đặt vé máy bay, lại bị thông báo là cô đã bị hạn chế đi ra ngoài rồi.
Không mua được vé máy bay cũng không mua được vé xe, không cách nào nhanh chóng rời khỏi Đông Hải đượ!
c Người của nhà họ Tô ác độc quá ri “Xe ô tôi”
Diệp Khinh Vũ thật sự có chút sợ rồi.
Bộ dạng này của cậu ba nhà họ Tô chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua, không đưa cô lên giường thì hắn sẽ không dừng tay.
Mà mấy nghệ sĩ vào tay hắn thì có mấy ai có kết cục tốt?
Mắt Diệp Khinh Vũ có chút đỏ, lập tức cầm túi lên, đồ vật cũng không dám mang nhiều, cà nhắc đi vào thang máy, căng thẳng và bất an.
Làm sao đây, phải làm sao đây!
Ding — Thang máy xuống đến tầng một.
Diệp Khinh Vũ đi đến tiếp tân trả phòng, đội mũ lưỡi trai và mắt kính to, che kín cả khuôn mặt căng thẳng của cô.
Đột nhiên có người vỗ vai cô một cái.
“A—” Diệp Khinh Vũ hoảng loạn kêu một tiếng.
Người nhà họ Tô đến nhanh vậy sao!
“Hả? Dọa cô rồi à?”
Cô quay đầu, phát hiện là Lâm Vũ Chân.
Sao Lâm Vũ Chân lại ở đây!
Lâm Vũ Chân có chút ngại ngùng, không ngờ bản thân lại dọa Diệp Khinh Vũ sợ như vậy.
“Ngại quá, tôi quên hỏi tên của cô, lại không biết cô ở phòng mấy nên chỉ có thể ở đại sảnh chờ cô”
Cô cười nói, “Tôi vừa nhớ ra, câu lạc của bạn tôi bên đó có máy xông hơi mới, có quả thúc đẩy lưu thông máu, tôi dẫn cô đi, bảo đảm ngày mai có thể đi lại bình thường rồi!”
Lâm Vũ Chân trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện này.
Công việc của cô bận xong rồi, lập tức chạy qua đây.
Lại phát hiện trước đó mình quên hỏi tên của Diệp Khinh Vũ, cũng không biết số phòng của cô ấy, bên tiếp tân muốn tra cũng không tra được, chỉ có thể ngồi đợi ở đại sảnh.
Nào ngờ thật sự gặp được Diệp Khinh Vũ.
Chỉ là hình như cô ấy muốn rời đi?
Diệp Khinh Vũ hơi lung lay.
Không ngờ lại là Lâm Vũ Chân, càng không ngờ Lâm Vũ Chân vì muốn giúp bản thân làm dịu vết thương mà muốn dẫn mình đi mát xa.
Cô mở miệng muốn từ chối, đột nhiên nhân viên tiếp tân mặt rất kinh hỷ, cẩn thận nói: “Cô là Diệp Khinh Vũ?”
“Ca sĩ nổi tiếng hát bài “Tâm Nguyện”, Diệp Khinh Vũ?”