Mục lục
Siêu Cấp Phú Nhị Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Lão thái gia nhà họ Dương chúng ta thật rộng lượng, cháu gái thật sự khâm phục nha”

Dương Tiêu đến!

Cô ta cười đi vào, kéo một cái ghế ngồi xuống.

Bây giờ không ít người của Kiến Châu đều biết, sát thủ là do Dương Đống bỏ tiền mời nhưng lại tổn thất hoàn toàn, không những không báo được thù còn làm trò cười cho người khác, thậm chí có thể sẽ đảc tội tổ chức sát thủ. Ƒ “Mày đến làm gì!”

Dương Đống tức giận nói một tiếng, “Cười vào mặt tao saol”

“Sao tôi dám chứ?”

Dương Tiêu chống chân liếc nhìn Dương Đống một cái, “Ngài là lão thái gia của nhà họ Dương, khống chế cả nhà họ Dương này, dù có tốn thêm mấy trăm triệu mời sát thủ cho đứa con trai đã chết của ngài thì cũng không ai dám quản ngài đâu”

“Nhưng nếu liệt tổ liệt tông của nhà họ Dương ở dưới suối vàng biết được, không biết có tức giận không nhỉ”

Dương Tiêu liếc xéo Dương Đống một cái, “Đợi ông chết rồi, xuống dưới gặp họ, ông nói họ có chửi ông chơi trò chơi gây phá sản không đây?”

Dương Đống tức đến phát run nhưng một câu cũng không nói ra.

Người già rồi sẽ nghĩ đến cái chết.

Nếu thật sự chết đi, liệt tổ liệt tông nhìn thấy tình trạng hiện giờ của nhà họ Dương nhất định sẽ trách mắng ông †a mất.

Dương Đống chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy tay chân lạnh run.

“Rốt cuộc mày muốn làm gì!”

Dương Đống thét lớn.

“Rất đơn giản, tôi muốn nhà họ Dương!”

Dương Tiêu không vòng vo, “Chỉ cần ông giao nhà họ Dương ra, tôi giúp ông báo thù, phá tan cái tên cấm địa của Đông Hải, đem đầu của Giang Ninh về cho ông”

Mắt Dương Đống co rút.

“Ông nội, ông nên nhận mình già rồi, ông tưởng bản thân còn có thể sinh con trai sao?”

Dương Tiêu cười nhạo, “Đó là giống của người khác!”

“Mày nói nhảm!”

Dương Tiêu không tức giận ngược lại còn cười, từ trong túi lấy ra báo cáo xét nghiệm ném cho Dương Đống.

Dương Đống mở ra xem một cái, hai tay lập tức run rẩy.

“Mày… mày điều tra bằng cách nào?”

“Không cần biết tôi tra thế nào, cách điều tra thì có rất nhiều, ông chỉ cần để ý đến kết quả là được rồi”

Ngón tay Dương Tiêu chỉ chỉ, “Ông không có khả năng sinh sản, đừng quá tự tin nữa”

Câu này giống như sấm sét hung hăng đánh lên đầu của Dương Đống, khiến đầu của ông lập tức trống rỗng.

Cảm giác sỉ nhục khi bị cắm sừng lập tức dâng lên trong lòng!



Ngón tay Dương Đống run rẩy giống như bị trúng gió vậy.

Đả kích lớn nhất đối với ông ta là báo cáo xét nghiệm đó, ông ta không thể sinh con rồi, đừng mong bản thân có thể khống chế nhà họ Dương nữa, thậm chí còn bị cắm sừng, khiến ông ta hơi suy sụp.

Trước giờ chỉ có ông cắm sừng người khác, nhưng bây giờ…

Sẽ luôn phải trả giá cho điều xấu xa mà mình gây ra!

“Nhà họ Dương… không còn là của tôi nữa”

Dương Đống rất rõ, bản thân đối với nhà họ Dương đã dần mất khả năng khống chế rồi.

Hôm nay Dương Tiêu đến không phải để thương lượng mà để thông báo mà thôi.

Xong rồi, bản thân sẽ trở thành trò đùa lớn nhất trong lịch sử nhà họ Dương!

Dương Tiêu rời khỏi nhà họ Dương, Dương Hoàng đang đợi cô ta ở ngoài cửa, biểu cảm nghiêm trọng, biết rõ bên trong sẽ xảy ra chuyện gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK