“Đi rồi, cô ta thích tự mình ra tay”
“Vậy chúng ta thì sao?”
“Đối thủ của chúng ta cũng tới rồi”
Nói xong, chiếc xe Hummer đột nhiên khởi động, chân ga bị đạp mạnh và lập tức quay đầu, lao về phía xa. Mà các! hông xa €ö hai chiếc nhanh đến, thấy xe Hummer tăng tốc rời đi, bọn họ liền đuổi theo.
“Đuổi theo bọn họ!” Hoàng Ngọc Minh hạ lệnh.
“Hừ, dám xuống tay với chị dâu tôi, xem anh Cẩu đây lấy mạng các người!”
“Còn khoác lác không biết ngượng là muốn giết đại ca, chỉ dựa vào các người à?”
Lão nhị cũng tức giận nói.
Bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng, muốn ra tay thì phải giết sạch sẽt “Đại ca thông báo, có thể đánh được thì đánh, không thể đánh được thì để cho bọn họ đi”
Hoàng Ngọc Minh lại mở miệng.
“Cái gì? Còn thả bọn họ đi à?”
Anh Cẩu có phần không hiểu.
Hoàng Ngọc Minh trừng mắt nhìn anh ta: “Kẻ địch lần này thông minh hơn nhiều, người ta tới không phải để liều mạng với chúng ta, cậu còn không rõ sao?”
Anh Cẩu lắc đầu.
Đối với những chuyện phải động não như vậy, anh ta trời sinh đã thiếu một chút thiên phú rồi.
“Điệu hổ ly sơn!”
Con ngươi của Hoàng Ngọc Minh co lại. Anh dám khẳng định, trên chiếc xe trước mặt kia chắc chắn không có Dương Tiêu, chỉ có hai con hổ.
Mà mục đích của hai con hổ này chỉ là tới thử thăm dò xem nước ở Thiên Hải rốt cuộc sâu bao nhiêu.
“Hừ, cũng được, vậy để cho chúng ta thử xem nước bên phía Kiến Châu sâu bao nhiêu!”
“Rầm rầm rầm”
Chiếc ô tô tăng nhanh tốc độ, lại vội vàng đuổi theo. Hai chiếc xe một trái một phải, trực tiếp ép cho chiếc xe.
Hummer ngừng lại!
“Vù…
“Vù..”
piún Cửa xe mở ra, đám người anh Cẩu lập tức xông tới, không hề do dự bao vây chiếc xe Hummer.
Mà cửa chiếc xe Hummer mở ra, hai người đàn ông vạm vỡ bước xuống, trên mặt lộ vẻ khinh thường, hoàn toàn không để ý tới đám anh Cẩu.
Bọn họ nhìn lướt qua mộ Ninh là ai!”
vòng, lạnh lùng nói: “Giang Hoàng Ngọc Minh cười lạnh một tiếng: “Tìm tôi à?”
Trong nháy mắt, trong mắt hai người ánh lên vẻ ngoan độc, bọn họ không nói thêm một lời.
“Giết!”
Hai người lao thẳng về phía Hoàng Ngọc Minh, vừa ra tay đã dùng tới sát chiêu!
“Hừ, đâm đầu vào chỗ chết!”
Đám người anh Cẩu cũng ra tay, mười người liên thủ lại giống như bầy sói lao nhanh, ngăn cản phía trước Hoàng Ngọc Minh, lộ rõ sát cơ.
Cuộc chiến đấu hết sức căng thẳng!
Mà cùng lúc đó, ở hội sở mặt nạ.
Lâm Vũ Chân ngồi ở sân sau, vươn vai một cái. Cô đã xử lý xong hết tài liệu cần giải quyết trên bàn, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
“Chim hoàng yến, làm chim hoàng yến của anh, Giang Ninh thối, anh thích nhỉ!”
Cô hừ một tiếng, Giang Ninh lại còn dám uy hiếp mình, làm chim hoàng yến của hắn à, cô thèm vào.
Nhưng Lâm Vũ Chân biết, Giang Ninh làm vậy là để bảo vệ cô, bảo đảm an toàn cho cô, cô đương nhiên không thể từ chối.
“Làm chim hoàng yến cho một kẻ đàn ông vô dụng như vậy, có phải cô cảm thấy rất vinh dự không?”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Lâm Vũ Chân ngẩng đầu nhìn lên, là Dương Tiêu!
Không ngờ cô ta đã vào hội sở mặt nạ, lúc này trên người mặc trang phục của nhân viên, trong tay nâng một khay rượu.
“Cô… sao cô có thể vào được?”
Trong mắt Dương Tiêu hiện lên sự điên cuồng, tay rút một con dao găm từ dưới khay rượu ra, nói với vẻ hung ác: “Tôi tới… để lột da con đàn bà đê tiện nhà cô!”
Thấy con dao găm lóe lên ánh sáng lạnh, Lâm Vũ Chân liền sợ hãi!
Dương Tiêu này bị điên rồi sao?
Cô ta lẻn vào hội sở mặt nạ là để giết mình à?
Cô ta thật sự bị điên rồi!
*A.”
Lâm Vũ Chân hét to một tiếng, vội vàng lùi lại, trong lúc quá hoảng loạn đã đụng phải cái bàn.
Chiếc bàn đổ, cô mất thăng bằng, quay đầu lại thì trông thấy Dương Tiêu đã xông đến rồi.