Mấy người họ đi máy bay đến Tây thị, sau đó thuê ô tô đi thẳng tới bên ngoài cửa núi Chung Nam.
Ở một nơi hoang vu, ít dấu vết của con người.
Xe đậu ở đẳng xa, Giang Ninh trực tiếp dẫn theo A Phi và nhóm người anh Cẩu đi vào núi Chung Nam.
Chỗ Phương Hạ hẹn còn nằm trong núi Chung Nam.
Từ xa đã nhìn thấy Phương Hạ đứng đấy, người đứng bên cạnh anh ta chính là Phương Nhiễm!
“Giang Ninh!”
Phương Hạ thấy Giang Ninh đến, lập tức lớn tiếng nói: “Anh tới rš Giang Ninh không trả lời, anh sải bước tới và nhìn thoáng qua Phương Nhiễm, thấy tâm trạng của bà ấy ngày càng trở nên hưng phấn, bắt gặp ánh mắt của bà ấy đang dừng trên người Phương Thu ở sau lưng anh.
Có lẽ bà ấy đã hiểu.
“Tôi đến rồi”
Giang Ninh bình thản đáp: “Được rồi, thả người đi!”
Anh liếc nhìn Phương Hạ, lỗ tai anh khẽ nhúc nhích, anh biết có khá nhiều người đang núp trong bóng tối.
“Cậu cũng nên thực hiện lời hứa chuyện tôi và cậu đã giao kèo chứ?”
“Giao kèo?”
Phương Hạ hừ một tiếng, chợt hỏi cái gì?”
Anh ta đột nhiên vươn tay ra bóp chặt cổ của Phương Nhiễm!
“Át”
Phương Nhiễm nhất thời hoảng sợ hét lên, bà ấy đập đập tay của Phương Hạ, nhưng sắc mặt của anh ta đã trở nên dữ tợn!
“Anh muốn làm gì?”
Phương Thu lập tức quát lên: “Phương Hạ, sao anh có thể đối xử với cô như vậy?”
Vẻ mặt Phương Thu rất tức giận, anh ta không ngừng quát lớn.
“Cỡ?
Phương Hạ cười lạnh một tiếng: “Trong nhà họ Phương của tôi không có cô, bà ta đã chết từ hai mươi năm trước rồi”
Anh ta nhìn Giang Ninh đăm đăm: “Đừng tưởng rằng tôi không biết anh coi trọng Phương Nhiễm cỡ nào, Giang Ninh à, tôi cho anh một cơ hội, hãy giao quyền phổ ra đây, tôi sẽ trả người đàn bà này cho anh”
Ngón tay anh ta từ từ dùng sức, sắc mặt Phương Nhiễm nhất thời đỏ bừng, nhưng bà ấy không thể thoát ra được!
Đôi mắt đó nhìn Phương Thu, nghe Phương Thu lo lắng và nói chuyện thay mình, Phương Nhiễm không kiềm được nước mắt.
“Con trai…”
Giờ phút này, cảm giác huyết mạch liên kết đột nhiên trở nên mẽ vô cùng mạnh mẽ!