Báo thùi Trong đầu anh ta đều là báo thù, dường như thù hận đã cắn nuốt toàn bộ linh hồn anh ta!
Giang Ninh mặc kệ Phương Thu, cũng không xen vào. Thù hận chính là động lực cũng là thứ anh ta cần phải có lúc này.
“Thằng nhóc này có thiên phú rất đáng sợ”
Đàm Hưng không khỏi thở dài, thậm chí có phần hâm mộ nhìn Giang Ninh: “Cậu nói xem, Đàm thị chúng tôi nhiều người như vậy, sao không có ai có tố chất thế này nhỉ?”
Trong giọng nói của ông ta có chút ghen tị.
Ông ta dạy cước pháp, ông ta mới nói sơ qua cho Phương Thu biết về tinh túy của mười hai cước thức của Đàm thị thì Phương Thu đã lĩnh ngộ được kha khá.
Bao nhiêu năm qua, ông cũng nói những lời này với đám người Đàm Long, cuối cùng thì sao?
Không thể so sánh giữa người với người.
“Cậu ta giỏi nhất vẫn là quyền pháp”
Diệp Sơn ngồi ở một bên, gật đầu nói: “Tôi nghĩ về mặt này không ai thích hợp làm thầy của cậu ta hơn Giang Ninh”
Giang Ninh đúng là sư phụ của Phương Thu, nhưng trước mắt anh chưa dạy gì cho anh ta cả.
Ngược lại, ông ta cảm thấy khó hiểu, Giang Ninh dư sức chỉ dạy Phương Thu.
Nhưng mà Giang Ninh chỉ là sư phụ trên danh nghĩa, những thứ khác đều do nhóm Diệp Sơn dạy, Phương Thu cũng không đi hỏi Giang Ninh, trái lại rất tôn kính nhóm người Diệp Sơn.
“Thứ tôi muốn dạy cho anh ta không phải là võ thuật”
Giang Ninh nói: “Nếu anh ta tự bước đi trên con đường của mình, tự nhận ra và tự đưa ra lựa chọn con đường mình sẽ đi thì tốt biết mấy”
Từ đó có thể thấy Đây là con đường mà Giang Ninh muốn Phương Thu đi!
Thậm chí trong lòng anh, nhà họ Phương chỉ là bàn đạp chuẩn bị cho Phương Thu.
Những gì Hà đạo nhân dạy anh, anh sẽ dạy hết cho Phương Thu. Có điều hiện giờ chưa phải lúc, anh ta còn trẻ, anh ta nên bước đi trên con đường của chính mình.
Cũng giống như Giang Ninh, bước ra khỏi quỹ đạo của mình, tìm được con đường của riêng mình, bạn mới can đảm bước về phía trước.
“Trong khoảng thời gian này, phiền mọi người hãy chỉ dạy anh ta nhiều hơn. Anh ta có thiên phú không tồi, hơn nữa vẫn chưa được khai thác hết hoàn toàn”
Anh nhìn nhóm người Đàm Hưng và Diệp Sơn: “Có thể luyện đến đâu phải xem anh ta, chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức giúp đỡ anh ta”
“Ok, nếu cậu đã lên tiếng, chúng tôi đương nhiên không có ý kiến”
Đàm Hưng xua tay đứng dậy: “Haizzz, Nếu như Đàm thị tôi có một thiên tài như vậy, mỗi ngày tôi luyện cùng cậu ta cũng được”
Anh ta? Mọi người đều biết rõ, bây giờ Phương Thu là người trong giang hồ, nhà họ Phương và những dòng họ khác đều đứng về phía đối lập của anh ta.
Vài người rời đi, Giang Ninh vẫn ngồi ở đó nhàn nhã thưởng trà.
“Tình hình bên kia như thế nào?”