“Tôi nói nhà họ Bảo, Thanh Môn và nhà họ Lệ, nghe cho rõ, đều do tôi làm. Hai nhà các ông không cần vội, sẽ đến lượt các ông nhanh thôi.” Giọng của anh Cẩu rất nhẹ nhàng, lại mang theo sát ý mãnh liệt, khiến đâu óc đang mê mang của hai người Trình Nhược và Bạch Phong chớp mắt trở nên lạnh giá!
“Cậu…cậu!” Bạch Phong muốn quay đầu nhưng anh Cẩu dùng một tay giữ lại, không để ông ta quay đầu.
“Cùng Lâm Thị cá chết lưới rách sao?”
“Tôi nói cho hai người biết, cá sẽ chết nhưng lưới, sẽ không rách!”
“Nếu hôm nay hai người tới để xin tha thứ thì có thể sẽ có một đường sống, giống như nhà họ Lệ vậy. Nhưng thái độ của hai người đã như vậy thì cũng đừng trách chúng tôi” Anh Cẩu vỗ vỗ bả vai hai người họ, thờ ơ nói tiếp: “Hút máu của nhiều thương nhân nước Vạn Hoa như vậy, ông cho rằng mình có thể sống tử tế sao? Về đi, chuẩn bị hậu sự cho ổn thỏa” Nói xong, anh ta không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Hai ngươi Trình Nhược và Bạch Phong cũng không biết bản thân đã rời khỏi Lâm Thị bằng cách nào, giống như hồn phách đã bị rút sạch trong nháy mắt, ngay tới ý thức của bản thân cũng mất sạch.
Anh Cẩu bảo họ về chuẩn bị hậu sự…
Trình Nhược đã về tới nhà họ Trình nhưng tinh thần vẫn chưa hồi phục.
Ông ta không biết rốt cuộc vấn đề xuất hiện ở đâu.
Nhưng vừa nghĩ tới những lời anh Cẩu nói, ông ta mới giật mình hiểu ra vì sao Lệ Chính Thương lại dẫn theo con trai quỳ trước cửa Lâm Thị, vì sao ông ta lại đồng ý rút lui khỏi thương hội Hoa Minh, thậm chí còn bán cả sản nghiệp của mình với giá thấp!
Đều là vì…bọn họ không thể chọc vào Lâm Thị!
Thân thể Trình Nhược run lên.
Tại thành phố cờ bạc này, hiện giờ còn có ai, có thể đè nén chèn ép được Lâm Thị chứ?
Ông ta sợ.
Ông ta đang thực sự sợ hãi.
Không chút gì do dự, Trình Nhược lập tức cầm điện thoại di động lên, quay số một số điện thoại.
Tút, tút!
Điện thoại reo vài tiếng, cuối cùng cũng được kết nối.
“Tôi là Trình Nhược, lần trước anh nói chuyện…muốn đóng góp vào cổ phần thương hội Hoa Minh, sau đó tại sao lại thay đổi? Là vì sao vậy?!” Trình Nhược nghe xong, nhất thời trong lòng càng luống cuống hoảng hốt, cố trấn áp lại, giữ bình tĩnh.
“Nhà họ Lệ rời đi, vừa vặn có cơ hội, vì sao…thương hội Hoa Minh sao có thể sụp đổ, anh nghe tin đồn này ở đâu, anh…a! Này, Tut…tút!” Ông ta tiếp tục gọi điện thoại liên tục cho những người trước đây đều là những người muốn ra nhập thương hội Hoa Minh, tham gia vào thành phần cổ đông, nhưng hiện tại ai cũng không muốn gia nhập nữa.
Thậm chí có người nói, thương hội Hoa Minh sắp sụp đổi Rốt cuộc tin tức của họ đến từ đâu!
Ngay cả người của hãng mỹ phẩm Slanka, nhận được điện thoại của ông ta, nghe được bốn chữ thương hội Hoa Minh, liền trực tiếp đều cúp điện thoại.
Trình Nhược hoàn toàn tuyệt vọng.
Mọi thứ thay đổi quá nhanh, phải không? Ông ta vẫn chưa thể phản ứng.