‘Vương Vĩ cũng nhìn tới ngây người.
Giang Ninh đang làm gì vậy?
Hắn đang nói chuyện với ai, nghe giọng điệu hắn hình như là nói với đàn em của mình. Hắn muốn bảo đàn em của mình để đi xử lý chuyện ngoài thế giới ngâm sao?
Bảo những người này sửa lại tục lệ không. tốt à?
Nói đùa sao?
Đó là ngoài thế giới ngầm đấy!
Bọn họ không giống với người trong giới xã hội đen, nếu dám tùy tiện động vào sẽ gây ra rắc rối lớn đấy!
Vương Vĩ đang muốn mở miệng khuyên can, đột nhiên nghe được điện thoại của mình đổ chuông. Anh ta cầm lên xem thì phát hiện là lãnh đạp cấp phó chủ quản kiểm tra vệ sinh gọi tới, nhưng anh ta cũng không dám đắc tội.
“Chủ nhiệm Từ à muốn trả lại à?”
tôi đã đưa vé ông yêu cầu… Cái gì, ông Giọng Vương Vĩ phải cao tới quãng tám.
Anh ta nghỉ ngờ mình nghe nhầm Đối phương đòi mình vé, giờ lại tự mình trả về à.
“Không cần! Không cần ạI”
Vương Vĩ còn tưởng mình có chỗ nào không tốt, theo bản năng vội nói: “Là tôi làm chỗ nào chưa tốt, chủ nhiệm Từ đừng nóng giận, buổi hòa nhạc của chúng tôi…”
Anh ta còn chưa nói hết lời, người đầu điện thoại bên kia rõ ràng càng sốt ruột hơn, trong giọng nói gần như kèm theo chút cầu xin.
Ông ta nhất định đòi trả vé lại, còn muốn đích thân đưa qua, bảo Vương Vĩ tuyệt đối đừng để chuyện này ở trong lòng.
Vương Vĩ cúp máy, trong đầu còn có chút bối rối.
Anh ta lặng lẽ nhìn Giang Ninh.
Vừa rồi, Giang Ninh hình như có gọi một cuộc điện thoại.
Hình như nói với một người tên là A Phi, bảo tục lệ ở đây không tốt lắm, cần sửa đổi một chút.
Sau đó, mình lại nhận được cuộc điện thoại như thế.
Đây là trùng hợp sao?
Mẹ nó thật sự là trùng hợp!
Hay là…
“Reng reng reng.”
Không đợi anh ta mở miệng nói thì điện thoại lại đổ chuông. Anh ta vội vàng nghe máy. Lại có một người khác muốn trả lại vé!
Sau đó, Vương Vĩ liên tục nhận được mười mấy cuộc điện thoại, tất cả đều xin lỗi trước, sau đó muốn tới trả vé, trong lời nói căng thẳng và sợ hãi thật như chuột nhìn thấy mèo!
Cho tới bây giờ Vương Vĩ còn chưa từng được hưởng qua đãi ngộ như vậy.
Trước kia mình đi tìm bọn họ nói chuyện, bình thường đều phải hạ thấp tư thế xuống ba phần, sao hôm nay…
lại trái ngược?
Đầu anh ta đã có chút tê dại.
Chắc hẳn những người từng được đưa vé đều đã trả về, điện thoại không còn đổ chuông nữa.
Vương Vĩ hít sâu một hơi.
“Đại ca”
Miệng anh ta run rẩy: “Tục lệ này sửa lại dường như… có hơi nhanh”
“Ừ, tôi thích hiệu suất cao”
Giang Ninh khẽ gật đầu: “Nếu chậm một chút nữa, vậy chỉ sợ hậu quả lại càng nghiêm trọng hơn.”
Hắn dừng lại một lát mới nói tiếp: “Đương nhiên, vé vào.
cửa vẫn phải đưa, nhưng không phải là đưa cho những người không liên quan, có thể đưa cho người nhà của người chịu trách nhiệm an ninh ở hiện trường, người có giúp đỡ buổi hòa nhạc, bọn họ có tư cách nhận được vé tặng. Về phần những người khác, vé của tôi lại có thể bỏng tay đấy”
Tim Vương Vĩ nhảy lên, đập mạnh!
Giang Ninh lại xem như là người trong giới xã hội đen!
Nhưng vừa rồi, những người gọi điện thoại cho anh ta đều là người ngoài thế giới ngầm, hơn nữa thân phận và địa vị đều không thấp.
Mẹ nó, điều này thật dọa người!
Giang Ninh rốt cuộc là ai vậy?
“Reng reng reng”
Điện thoại của Vương Vĩ lại đổ chuông.
Cơ thể anh ta chấn động mạnh, nhìn thấy số điện thoại kia, cả người cũng trở nên căng thẳng hơn: “Không thể nào?”
Số này lại đến từ văn phòng của người có địa vị cao nhất ngoài thế giới ngầm Thịnh Hải!
Giang Ninh cúi đầu uống trà, hoàn toàn không để ý tới.
Hầu kết Vương Vĩ chuyển động và nhận nghe máy, khách sáo nói: “Chào ông, tôi là Vương Vĩ – tổng giám đốc của công ty giải trí Tinh Tế”
“Tổng giám đốc Vương, rất xin lỗi, người ở ban ngành liên quan tại Thịnh Hải đã đưa ra yêu cầu không hợp lý với vé hòa nhạc của quý công ty. Bên phía tôi thay mặt bọn họ xin lỗi ông!”
“Ong…”
Giọng nói này giống hệt với giọng của nhân vật lớn thường thấy trên ti vil Ông ta đang xin lỗi mình à?
Nhưng ông ta là người có địa vị cao nhất ngoài thế giới ngầm ở Thịnh Hải mà!