Dù trong lòng họ hiểu rất rõ rằng việc Lệ Tuyên Hoành thực hiện những điều này mang theo một ý đồ gì khác.
Song chỉ cần mọi thứ thành công thì họ cũng chẳng buồn quan tâm những ý đồ ấy là gì.
Chứ còn chưa nói đền trong suốt khoảng thời gian quen biết này, hai ba con nhà họ Lệ đối xử với họ thật sự rất tốt, không hề coi bọn họ như một công cụ mà thực lòng đối đãi với họ như con người.
Mười người ra bên ngoài. Lệ Tuyên Hoành biết, sẽ có rất nhiều người lựa chọn ở lại.
Chuyện này là việc không thể nghi ngờ.
Có thể có một nơi trở thành gia viên của họ, một nơi để họ bảo vệ được người nhà mình, thì cho dù họ có đánh đổi tiền bạc lân mạng sống của mình thì họ cũng nhất định sẽ bằng lòng thôi.
Càng đừng nói đến hai từ “trường học” này càng khiến đôi mắt họ lập lòe những tia sáng.
Là ánh sáng của hy vọng.
Cho đến bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện.
“Nếu như đã làm thì mình không thể thất bại được.”
Lệ Tuyên Hoành siết chặt nắm đấm, đây chẳng còn là chuyện riêng của một mình anh ta nữa, lại càng không phải là chuyện của mỗi Giang Ninh, hay thậm chí là chuyện của nhà họ Lâm. Trách nhiệm mà anh phải gánh vác trên lưng còn nặng nề hơn so với anh ta tưởng.
Lần đầu tiên anh ta cảm giác được bả vai mình nặng trĩu, thế nhưng thứ cảm giác vừa dày vừa nặng này khiến anh ta càng thêm trưởng thành.
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé cả nhà! “Con làm khá lắm.”
Lệ Chính Thương đi vào.
Ông ta vẫn luôn đứng nghe từ bên ngoài, không đi vào chen ngang của nói chuyện của Lệ Tuyên Hoành.
Ở nhà họ Lệ, ông ta là một gia chủ cực kỳ tận chức trách, cực kỳ xứng đáng, vào giờ phút này, bỗng dưng ông ta lại thấy an tâm hơn hẳn.
Ngày trước, ông ta vấn luôn thấy đứa con trai này của mình quá đôi ngây thơ, không trưởng thành mà cũng chẳng điềm đạm. Mỗi lần làm việc đều phách lối độc đoán mà chẳng tự biết, ông đoán sớm muộn rồi cũng sẽ có chuyện.
Lúc đắc tội với Giang Ninh, ông ta còn nghĩ đến chuyện nhà họ Lệ sẽ bị tiêu diệt, sắp biến mất trong cái thế giới này rồi.
Thế nhưng không ngờ được, quanh co khúc khuỷu một đường, sau nguy cơ ấy, Giang Ninh thế mà lại để cho Lệ Tuyên Hoành một cơ hội được lột xác.
Đấy quả là ân tình lớn lao!
“Bắt đầu từ hôm nay, vị trí gia chủ nhà họ Lệ này, ba muốn con nhận nó.”
Lệ Chính Thương cười, không biết nên diễn tả tâm trạng của mình sao cho đúng, dù nhà họ Lệ đã trả giá rất nhiều, nhưng nếu tổng kết lại từ trước đến bây giờ, cũng chẳng đáng gì.
Thế nhưng, ông ta tin rằng, rồi đây tương lai nhà họ Lệ sẽ rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.
“Con quản lý sao? Còn ba người kia?”
Lệ Tuyên Hoành cười.