Tiểu Triệu biết, Lâm Vũ Chân chưa bao giờ là người làm bừa việc gì, cô mong nhớ Giang Ninh như vậy, gấp gáp muốn gặp anh, nếu không phải có chuyện quan trọng hơn thì Lâm Vũ Chân làm sao có thể thay đổi tuyến đường, muốn đi chỗ khác.
Lúc đó.
Nhà họ Thường!
Không khí vẫn căng thắng như cũ, áp lực nặng đến nỗi làm cho người ta không thể thở được.
Toàn bộ nhà họ Thường, từ trên xuống dưới, đều đang đắm chìm trong chuyện Thường Tại Sơn chết, họ vừa đau khổ lại vừa phẫn nộ, áp lực tăng cao tới cực điểm.
Thường Tại Nguyên ngồi ở sảnh lớn như một cái cọc gỗ, ước chừng đã một ngày không hề động đậy.
Đôi tròng mắt kia ngày xưa bình tĩnh thế nào mà giờ trở nên thâm ‘thúy, âm u, lạnh lẽo, tràn ngập sát khít “Tại Sơn, bình thường anh mảng chú, chửi chú, đều là vì muốn tốt cho chú, sợ sẽ có một ngày như thế này”
Giọng Thường Tại Nguyên lạnh lẽo: “Con đường đó cực kỳ nguy hiểm mà lại còn là một con đường chết!”
Các đốt ngón tay của ông ta bóp chặt lại vang lên tiếng răng rắc, từng đốt nối đầy gân xanh, khiến người khác nhìn mà sợ hãi.
“Dù vậy cũng không thể cho phép người khác giết chú. Bởi vì chú là em ruột của Thường Tại Nguyên tôi! Là người nhà họ Thường chúng tai”
“Ai giết chú tôi đều sẽ bắt hắn nợ máu phải trả bằng máu!”
Trên người Thường Tại Nguyên bỗng nhiên bộc phát ra khí thế mạnh mẽ kinh người, nếu là có người đứng ở gần lúc này thì ất hẳn sẽ kinh ngạc, thế mà ông ta lại có thể ẩn giấu năng lực sâu như vậy.
Bề ngoài Thường Tại Nguyên trông rõ ràng là dáng vẻ thư sinh yếu đuối nhu nhược, vậy mà thực tế lại là một cao thủ!
“Bịch!”
Một bóng người xuất hiện.
“Đã tra ra được gì chưa?”
Thường Tại Nguyên quát.
“Có một ít manh mối: “
Giọng Ngụy Minh truyền đến: “Ngày đó, nhà họ Ngô và nhà họ Chu cùng đi tới yến tiệc do người đứng đầu mới nhận chức của nhà họ.
Tống tổ chức, tên là Tống Tiểu Vũ, hơn nữa sau đó còn xảy ra mâu thuẫn với Tống Tiểu Vũ”
“Nghe nói, nhà họ Tống có một cao thủ có sức mạnh cực kỳ kinh khủng, làm cho ba con nhà họ Chu và nhà họ Ngô phải liên tục quỳ xuống xin lỗi Tống Tiểu Vũ”
Con ngươi củaThường Tại Nguyên co tút lại.
Nhà họ Tống!
Quả nhiên là nhà họ Tống!
Có thể làm cho chủ nhân của hai dòng họ quyền thế bậc hai đều phải cúi đầu xin lõi thì ít nhất phải là cao thủ cấp bậc tông sư, nếu không làm sao có thể làm như vậy?
Nhưng cao thủ cấp bậc tông sư của nhà họ Tống không phải đã chết ở Thịnh Hải rồi sao?
Hơn nữa, nhà họ Tống đã tổn thất rất nghiêm trọng, còn lên kế hoạch rời khỏi Bắc Phương rồi, tại vì sao ngay lúc này lại xuất hiện một người đứng đầu mạnh mẽ như vậy?
“Người đứng đầu mới của nhà họ Tống từng không có danh tiếng gì, là người không có cảm giác tồn tại nhất ở nhà họ Tống, không ngờ rằng lại có thể che giấu kỹ như thế, tuổi còn trẻ mà có thể làm như vậy.
không thể không khiến cho người khác nghỉ ngờ sau lưng cậu ta có phải là có người hỗ trợ hay không”
Ngụy Minh nói.
Chuyện này gần như là không cần phải nghỉ ngờ, có thể khẳng định chắc chắn như thế.
Ở những nơi như Bắc Phương không thể xảy ra những trường hợp phản công như vậy, chín mươi chín phần trăm những người như thế một khi đã xuất hiện thì đã được xác định là cuộc đời anh ta sẽ phải đi đến bước đường cuối cùng như nhau.
“Còn gì nữa không?”
Thường Tại Nguyên tiếp tục hỏi.